“Trưởng lão, người làm như vậy sẽ hại chết Huyền Nữ đấy”, Diệp Thành lập tức chặn trưởng lão kia lại rồi truyền âm, nói: “Đó là phân thân, dùng bí thuật trói buộc với sinh mạng của Huyền Nữ, nếu như phân thân đó chết thì Huyền Nữ cũng mất mạng”.
“Đúng là khốn khiếp”, trưởng lão kia hắng giọng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế đứng nguyên tại chỗ.
“Thứ mà ta muốn đâu?”, trên tảng đá, người mặc y phục đen trừng mắt, giọng nói tử tịch không mang theo bất cứ cảm xúc nào, như thể đó chỉ là một thi thể vậy.
“Đương nhiên mang tới rồi”, Diệp Thành lật tay lấy ra Huyền Nữ Thần Thạch, “Vạn Đan Bảo Điển mà ngươi cần bị phong ấn bên trong này, chúng ta rất có thành ý, thả người đi”.
“Thả người?”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng, “ngươi nói phải là phải, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”
“Không thì ngươi tới kiểm tra xem?”, Diệp Thành cứ thế đặt Huyền Nữ Thần Thạch trong tay và giơ cao lên.
“Ném qua đây”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng: “Nếu như là hàng thật thì ta đương nhiên sẽ thả người”.
“Vậy không được”, Diệp Thành lập tức cất Huyền Nữ Thần Thạch đi, “ai cũng biết đây chỉ là phân thân của ngươi, ngộ nhỡ ngươi có được Vạn Đan Bảo Điển rồi mà không thả người thì làm sao? Chẳng phải là chúng ta sẽ lỗ nặng sao?”
“Các ngươi có tư cách mà ra điều kiện với ta sao?”, kẻ mặc y phục đen bật cười u ám, “có tin ta diệt cô ta ngay bây giờ không hả?”
“Đừng, đừng”, Diệp Thành vội xua tay: “Đã là giao dịch thì cả hai bên đều lấy những cái mà đối phương muốn ra. Ngươi có thể có được bảo bối ngươi cần, chúng ta cũng có thể chuộc người về”.
“Ta không có thời gian mà lãng phí với ngươi, muốn cô ta sống thì ném thần thạch qua đây, nếu không đừng trách ta vô tình”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng, trong ánh mắt còn hiện lên hàn quang.
“Con người ngươi thật không có tí thành ý nào cả”, Diệp Thành bĩu môi, “ngươi nghi ngờ Vạn Đan Bảo Điển chúng ta mang tới là giả, vậy chúng ta càng nghi ngờ Huyền Nữ mà ngươi đưa tới đây là giả. Ngươi muốn kiểm chứng thì chúng ta cũng cần phải kiểm chứng. Tốt nhất ngươi đừng lừa chúng ta, nhân tài ở Đan Thành không chỉ có một mình cô ta, ngươi có biết Diệp Thành chính là Đan thánh, là Thành Chủ tương lai của Đan Thành không? So với cô ta mà nói thì Huyền Nữ trong tay ngươi càng không có giá trị”.
Mặc dù Diệp Thành nói về Huyền Nữ bằng giọng điệu không đáng một xu nhưng phía Đan Thần biết dụng ý của Diệp Thành là để uy hiếp tên kia.
Dụng ý của Diệp Thành rất rõ ràng, đó chính là để kẻ mặc y phục đen kia biết rằng quân cờ trong tay hắn ta thực ra không hề quan trọng như hắn nghĩ, nếu như nút thắt này được mở thì coi như đã thành công được một nửa.
Còn Huyền Nữ cũng hiểu rõ nên đương nhiên sẽ không vì những lời nói đó của Diệp Thành mà tức giận, bởi cô từ đầu tới cuối đều tin tưởng người thanh niên luôn tạo ra kì tích này.
Lại nhìn sang kẻ mặc y phục đen kia, lúc này hắn đang cau mày liếc nhìn Đan Thần rồi lại nhìn sang Huyền Nữ sau cùng mới nhìn Diệp Thành: “Ngươi mang Thần Thạch qua đây”.
“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lén chớp mắt với phía Đan Thần sau đó đi về phía tảng đá kia, hình thái giống như một tên vô lại khiến nhóm người phía Đan Thần nhìn mà chỉ muốn xông lên đạp cho hắn một phát.
Diệp Thành đi rất từ từ hắn chăm chú quan sát cơ thể của kẻ mắc y phục đen, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấu cơ thể kẻ này, một luồng ánh sáng màu đen mảnh hơn cả sợi tóc, đó chính là phương tiện kết nối giữa bản thể và phân thân.
“Phải nhanh chóng tìm được bản thể của hắn”, Diệp Thành nheo mắt nhìn luồng sáng kia, liên kết tầm nhìn giữa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân để chúng âm thầm đi tìm tung tích của bản thể tên này.
“Tìm được thì tốt, không được đánh rắn động cỏ”, Diệp Thành hạ lệnh, vì giải cứu Huyền Nữ cần thời gian chính xác tuyệt đối, nếu như kẻ mặc y phục đen này ra chiêu thì mọi thứ đều hỏng bét.
“Mau đi”, thấy Diệp Thành lề mề, kẻ mặc y phục đen hắng giọng như thể mất hết kiên nhẫn.
“Thực sự xin lỗi, chân ta đi lại không được tiện cho lắm”, Diệp Thành cười trừ, vì sao hắn lại chậm như vậy, chẳng phải là để tranh thủ thêm thời gian cho thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân sao? Chỉ trong khoảng cách vài chục trượng mà hắn đi mất cả ba phút.
“Lão đại, tìm thấy rồi”, Diệp Thành vừa đi tới bên dưới tảng đá liền nghe thấy thân ảnh của tiên hoả đạo thân trong thần hải.
“Không được manh động”, Diệp Thành nói rồi nhảy lên trên tảng đá.
“Tiểu tử, tốt nhất đừng giở trò với ta, nếu như ta chết thì cô ta cũng không thể sống”, kẻ mặc y phục đen cười u ám.
“Ta hiểu, ta hiểu, ta kiểm tra người của chúng ta có phải thật không cái đã”, Diệp Thành nhét thần thạch vào trong ngực áo sau đó đi tới trước mặt Huyền Nữ.
Nói rồi, hắn giơ tay véo một cái trên khuôn mặt mềm mại của Huyền Nữ sau đó lại dùng bàn tay đê tiện véo véo lên cơ thể Huyền Nữ khiến cô mặt mày đỏ lựng. Có lẽ từ khi làm Huyền Nữ của Đan Thành đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị một nam tu sĩ quang minh chính đại chạm vào người như vậy.
“Đợi lát nữa ta làm gì thì cô cũng không được phản kháng”, Diệp Thành vừa xoa xoa vừa truyền âm cho Huyền Nữ khiến Huyền Nữ đầu óc đang mông lung được kéo về thực tại.
Huyền Nữ mặt mày đỏ gay nhưng cô vẫn chớp mắt tỏ vẻ hiểu ý.
“Kiểm tra xong chưa?”, ở bên, kẻ mặc y phục đen hắng giọng đứng dậy, giơ bàn tay khô đét ra, “ngươi đã kiểm tra rồi thì giờ đến ta kiểm tra Vạn Đan Bảo Điển phong ấn trong thần thạch đi”.
“Vậy thì cho ngươi kiểm tra”, Diệp Thành lấy thần thạch trong ngực áo ra sau đó đưa cho hắn ta.
Thấy thần thạch, đôi mắt tên kia chợt sáng cả lên như thể biết trước bên trong phong ấn Vạn Đan Bảo Điển vậy.
Thế nhưng khi hắn ta nhận lấy Cửu Huyền Thần Thạch thì Diệp Thành bật cười dị thường sau đó thu tay về ném thần thạch về phía Đan Thần.
“Ngươi…”, kẻ mặc y phục đen mặt mày tối sầm cả lại, không ngờ Diệp Thành lại giở trò với mình.
Trong chốc lát, hắn ta bước ra đuổi về phía thần thạch. Hắn ta là phân thân, chỉ cần có được thần thạch thì sẽ lập tức truyền thần thạch cho bản thể còn mình sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ lập tức hồn bay phách tán.
Cho nên việc mà hắn cần làm bây giờ chính là lập tức đoạt về thần thạch truyền cho bản thể, đây là cách làm tốt nhất còn nếu như không thể có được thần thạch thì hắn cũng sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ hồn bay phách tán.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Nhưng hắn vừa bước ra khỏi phiến đá thì trên phiến đá vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến hắn vô thức nhìn về sau.
Ngay sau đó, hắn nheo mắt lại vì giây phút trước Diệp Thành và Huyền Nữ đang còn ở trên phiến đá mà giây phút sau đó lại bị cuốn vào trong vòng xoáy màu đen và biến mất tung mất tích, đến khí tức cũng không thấy đâu.
Vả lại điều khiến hắn ngỡ ngàng đó chính là sợi dây vô hình nối giữa hắn và Huyền Nữ đã bị cắt đứt.
“Đây…”, kẻ mặc y phục đen thay đổi sắc mặt, biến cố xảy ra chỉ trong vòng hai giây khiến hắn trở tay không kịp. Hiện giờ đã mất đi mối liên hệ với Huyền Nữ, hắn cũng không còn quân tốt để uy hiếp phía Đan Thần nữa, quan trọng nhất chính là Vạn Đan Bảo Điển bị phong ấn trong thần thạch đến giờ hắn vẫn không đoạt được.
Trong ba giây ngắn ngủi, hắn di chuyển thật nhanh, giơ tay bắt về phía thần thạch đang trong không trung.
“Cái này thì ngươi không cần phải có nữa”, Đan Thần giơ tay tung một chưởng khiến cho kẻ mặc y phục đen bị cấm cố trong hư không, vốn dĩ đó chỉ là phân thân nên trước mặt Đan Thần căn bản không hề có sức phản kháng.
“Ta lại muốn xem xem là ai to gan đụng tới người của Đan Thành như vậy”, Đan Nhất tiến lên trước định giật phăng tấm hắc bào của kẻ mặc y phục đen.
Có điều ông ta còn chưa ra tay thì kẻ mặc y phục đen đã hoá thành làn khói xanh, có lẽ vì bản thể của hắn thao túng với mục đích không để cho phía Đan Thần nhìn thấy chân dung của mình.