Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách rất xa, nhưng quần chúng dường như đều có thể nghe được từ bên trong cơ thể hắn ta có tiếng xương đứt gãy, thần thể dường như đã nứt ra rồi.

Máu tươi chảy ra, thấm đẫm quần áo hắn ta, khiến người ta nhìn vào mà ghê người.

Chung quy, thân thể gắng gượng của hắn ta, cuối cùng vẫn ngã xuống, lại không đứng dậy, ánh mắt ảm đạm, hơi thở uể oải.

“Ha ha… Ha ha ha…”. Phía trên cầu vang lên tiếng cười, tiếng cười đầy bi thương, huyết lệ chảy dài trên mặt.

Hắn ta biến thành một đống tro bụi, hồn phi phách tán ở trên cầu Nại Hà, cũng chỉ còn lại tiếng cười lưu lại, quanh quẩn ở bên trong sao trời.

Cho đến lúc chết, hắn ta cũng không thấy tiên tử Vô Lệ ngừng lại giây nào, cho dù là ngoái đầu lại liếc hắn ta một cái, hy vọng xa vời hoá thành tuyệt vọng.

Chung quanh thở dài, một người tài giỏi như thế, tương lai là bá chủ một phương, nói chết thì chết, sao có thể không khiến cho người ta tiếc hận.

“Dương Nhi”. Trong sự yên tĩnh cuối cùng lại bị một tiếng hét cắt đứt, âm thanh già nua này, truyền từ sao trời phương xa đến.

Lời nói chưa dứt, mọi người đã thấy một ông lão đến, đây là lão tổ Vân gia, Chuẩn Đế uy lực vô cùng cường đại, thanh danh vang dội bốn phương chư thiên.

Nhưng ông ta... Đã đến trễ, cuối cũng chỉ trông thấy ở trên cầu Nại Hà có một bộ quần áo đẫm máu, đó là cháu trai Vân Phi Dương của ông ta.

Toàn thân lão tổ Vân gia run rẩy kịch liệt, đôi mắt già nua vẩn đục đầy nước mắt, vốn đã già cỗi, trong nháy mắt lại càng thêm tiều tuỵ.

Đây là việc phàm trần, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là điều khiến cho người ta khó chấp nhận nhất, cái loại đau đớn này, chính là đau đến tê tâm phế liệt.

“Người chết không thể sống lại, đạo hữu xin hãy nén bi thương”. Một người cũng cùng là lão Chuẩn Đế, có chút không đành lòng, mở miệng an ủi.

“Trả mạng Dương Nhi của ta lại đây”. Lão tổ Vân gia tức giận ngập trời, kiếm Chuẩn Đế hiện ra, bị ông ta cầm trong tay, một kiếm chém vào tiên hà lộng lẫy, bổ về phía thành Vô Lệ.

Một kiếm của đỉnh Chuẩn Đế, bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt thiên địa.

Chỉ là, một kiếm của lão tổ Vân gia tuy là bá đạo lại không lay động đến thành Vô Lệ, thậm chí còn không thể lưu lại chút dấu vết.

Ngược lại, ông ta bị chấn đến bay ngược ra, còn chưa kịp ổn định thân hình, thân thể đã nứt toạc ra, nguyên thần cũng hồn phi phách tán.

“A…!”. Mọi người đều kinh hãi, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

“Chết tiệt… Đó là cấp Chuẩn Đế đó!”, Tiểu Viên Hoàng tặc lưỡi.

“Ta cũng không nhìn thấy thành Vô Lệ công kích, đây là một Chuẩn Đế, cứ thế mà bị tiêu diệt, quá lợi hại rồi!”, Quỳ Ngưu cả kinh sững sờ.

“Theo như lời gia gia, quả nhiên không phải đang hù ta”. Gương mặt nhỏ của Tiểu Cửu Tiên tái nhợt: “Thành Vô Lệ rất mạnh, mạnh hơn cả khu cấm”.

“Ngay cả Chuẩn Đế cũng bị diệt trong nháy mắt, trong thành Vô Lệ có Đại Đế?”

Bên trong sao trời âm thanh ồ lên vô cùng ồn ào, có quá nhiều người run rẩy trong lòng, không khỏi lui về phía sau, sợ thành Vô Lệ nổi bão lại gặp phải chuyện không hay.

Thành Vô Lệ giống như là ảo mộng, đối với tiếng ồ lên, bên trong cũng không có phản ứng gì.

Trong tiếng ồn ào, lại có một người bước lên cầu Nại Hà kia.

Lần này là một ông lão, đôi mắt già vẩn đục, tóc bạc trắng xoá.

Cẩn thận quan sát thì đó chẳng phải là ông lão bán rượu ở am Niệm Từ sao? Là tu sĩ Chuẩn Đế hàng thật giá thật.

Ông ta vừa đi lên, tu sĩ tứ phương đều toàn lực chú ý.

Cầu Nại Hà quỷ dị, chuẩn Thánh Vương đều bị tiêu diệt, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, thân là cấp Chuẩn Đế thì có đi được đến cuối cầu không.

Hằng Nhạc Tông, Ngọc Nữ Phong, vạn vật dị tượng đã chậm rãi tiêu tán.

Diệp Thành mở mắt, đôi mắt trong veo ngày càng trở nên bất phàm, còn có vô tận đạo tiến hoá ở bên trong.

“Thật là may mắn”. Diệp Thành mỉm cười, tìm cơ hội.

“Ngươi tỉnh rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm biến ảo, lời nói mờ mịt.

“Tiền bối đúng là xuất quỷ nhập thần”. Diệp Thành duỗi cái eo nhỏ lười nhác mà đứng dậy, xương cốt trong cơ thể va chạm vang lên âm thanh lụp cụp.

“Thành Vô Lệ… giáng lâm rồi!”. Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói.

Lời này vừa nói, Diệp Thành còn đang duỗi người, cơ thể đột nhiên run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Thái Tâm, thân thể căng cứng lên, sợ là vừa rồi bản thân mình lơ đãng nghe lầm.

“Ngươi không nghe lầm, toà tiên thành kia lại xuất hiện ở nhân gian”. Đông Hoàng Thái Tâm lại nhẹ nhàng nói một tiếng, ngữ khí rất chắc chắn.


“Nhanh… Mau… Mau đưa ta đi”. Có lẽ là Diệp Thành gấp gáp đến mức không chờ nổi, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, không áp chế được kích động trong nỗi lòng, trái tim đập thình thích như muốn nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK