Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Trận bão tuyết hoành hành cả đêm cuối cùng cũng dừng lại khi ngày mới đến.

Trên vùng đất rộng rãi, người qua người lại liên tục, phần đa là những binh lính mặc áo giáp, bảo vệ một chiếc kiệu ở chính giữa.

Trong kiệu, Liễu Như Yên vẫn đang gảy đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp vùng đất rộng rãi, các binh lính nghe mà thấy tinh thần sảng khoái, đi đón quý nhân vốn là một chuyện vô vị, nhưng được nghe công chúa đích thân gảy đàn cũng là chuyện tốt.

“Đây là con gái của huynh với vị tiên tử đó sao?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nhìn Nhược Hi, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Diệp Thành.

“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì lấy đâu ra con gái”, Diệp Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ chuyện khác, trước câu hỏi của Liễu Như Yên hắn chỉ đáp bừa, nhưng lại khiến Liễu Như Yên rất lúng túng.

“Bé con, muội tên gì?” để che giấu sự lúng túng, Liễu Như Yên lại nhìn Nhược Hi đang thích thú ăn linh quả.

“Muội tên là Nhược Hi”, cô nhóc ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

“Vậy thân nương của muội đâu?”

“Đại ca ca nói nương của muội đã đến một nơi rất xa rồi”, cô nhóc ngây thơ chưa hiểu chuyện, vẫn cười xán lạn như vậy: “Đại ca ca còn nói sẽ đưa muội đi tìm nương”.

“Vậy sao!”, Liễu Như Yên mỉm cười nhưng lại nhìn Diệp Thành, cô nhóc chưa hiểu thế sự nhưng sao cô lại không hiểu ý của câu nói đó.

“Như cô nghĩ đấy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Hi.

Một số chuyện dần hiện lên trong đầu hắn theo tiếng đàn của Liễu Như Yên, ví dụ như ký ức về cô gái này, giống như cái tên Nhược Hi của cô bé, không có than nương, là một đứa trẻ đáng thương.

Trên đường đi, hắn đã không chỉ một lần dùng năng lực tu sĩ để kiểm tra Nhược Hi.

Hắn chắc chắn Nhược Hi là người phàm, nhưng hắn không chắc cô bé có phải Nhược Hi mà hắn đang tìm hay không, nhưng dù là người phàm hay tu sĩ, là cô bé thì sẽ là cô bé, không thể thay đổi được.

“Ừm, ta có thể nghỉ một lát được không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Liễu Như Yên ho khan hỏi: “Tay rất đau”.

“Cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi”, Diệp Thành cũng ho khan, từ khi gặp lại ở căn miếu hôm qua Liễu Như Yên đã liên tục đánh đàn cả đêm, cô chỉ là người phàm, đánh đàn cả đêm không mệt mới lạ.

Hắn cũng đã nghĩ đến việc đưa Liễu Như Yên bay đến Hoàng cung nước Nam Triệu, chỉ cần trên đường đi Liễu Như Yên tiếp tục gảy đàn để hắn tỉnh táo là được.

Nhưng đề nghị của hắn đã bị Liễu Như Yên từ chối.

Bay cao còn bay nhanh, lỡ bất cẩn xảy ra sơ xuất gì, hắn trở về trạng thái ngơ ngác, có thể bay ổn định hay không cũng chưa biết. Hắn có Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, ngã vài lần cũng chẳng sao, nhưng Liễu Như Yên thì khác, cô là người phàm, nếu ngã thật thì kết cục thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Đương nhiên, Liễu Như Yên cũng có ý đồ riêng trong chuyện này.

Bay trên không trung thì khoảng mười lăm phút sẽ tới Hoàng cung nước Nam Triệu, cô không muốn đến nhanh như vậy. Như bây giờ rất tốt, có thể ngồi riêng trên cùng một chiếc kiệu với người mình thích, lại có thể ngắm cảnh tuyết, lãng mạn biết bao.

Mặc dù cô không biết vì sao tiếng đàn của mình có thể khiến hắn khôi phục tỉnh táo, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô có thể đi cùng hắn suốt chặng đường.

Chẳng bao lâu, tiếng đàn ngừng lại.

Khi tiếng đàn vừa dứt, ánh mắt Diệp Thành dần tối đi, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, cả người lại trở về trạng thái ngơ ngác.

“Đây là đâu? Cô là ai?”, cũng may đây không phải diễn kịch, Diệp Thành giống như biến thành người khác, giọng nói khàn khàn, mờ mịt nhìn Liễu Như Yên đối diện.

“Đây là nước Nam Triệu, ta là thê tử của huynh”, Liễu Như Yên cười ngọt ngào.

“Nước Nam Triệu, thê tử”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Đây là con của chúng ta”, Liễu Như Yên chỉ vào Nhược Hi đang vùi đầu ăn linh quả, nghe xong lời này cô nhóc vô thức ngẩng đầu, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi.

“Con”, Diệp Thành ngẩn người, vô thức quay đầu lại, nhìn Nhược Hi bên cạnh.

“Con bé rất ngoan”, cười dịu dàng, tựa má vào vai Diệp Thành, khẽ nói: “Nếu huynh muốn, ta sẽ sinh cho huynh thật nhiều thật nhiều con”.

Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, trong thế giới phủ đầy tuyết.

Đến một lúc nào đó, rèm kiệu được vén lên, Liễu Như Yên đưa Diệp Thành và Nhược Hi xuống.

Đoàn xe tiến về phía trước còn họ thì đi bộ, Diệp Thành ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh, một tay bị Liễu Như Yên nắm, một tay bị Nhược Hi nắm, ánh nắng ấm áp phản chiếu, để lại hàng loạt dấu chân trên con đường tuyết.

“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”, các hộ vệ dắt chiến mã của mình đi sau họ, rất nhiều người đều gãi đầu khó hiểu.

“Có vẻ công chúa thích tiểu tử đó”, có người xoa cằm nói.

“Còn cô gái nhỏ kia nữa, tám phần là con của công chúa”.

“Ngươi nói mới để ý, cũng hơi giống đấy”.

“Lão tử tính rồi, lần này về tiểu tử đó sẽ trở thành phò mã của Nam Triệu chúng ta”, người đó nói lời đầy ẩn ý.

“Cẩn thận”, có hộ vệ bỗng hét lên rồi kéo một người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK