Đại chiến kết thúc, Tiểu Viên Hoàng vẫn còn bị đánh, Thiên Thương Nguyệt thì đã dẫn Diệp Thành đi dạo xung quanh. Họ cứ đến một chỗ là lại có người bị mang đi. Họ là những người chuyển thế, nam nữ đều có.
Thành viên Khổng Tước Tộc kinh ngạc nhìn, nhưng đa số đều nhìn về phía Diệp Thành. Chọc tức một vị thái tử Kim Ô bỏ đi, song lại có một Hoang Cổ Thánh Thể cũng khá tốt, trông hai người quả thật rất đẹp đôi.
Dần dà, Thiên Thương Nguyệt đã dẫn Diệp Thành và nhiều người chuyển thế đến một ngọn núi. Nó tên là núi Khổng Tước, là ngọn núi tu luyện của Thiên Thương Nguyệt, chỉ thuộc về một mình công chúa.
Diệp Thành thi triển kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi, sau đó là từng luồng tiên quang.
Những người chuyển thể cả người run rẩy, mặt mày đau đớn ôm đầu rên rỉ, đầu óc hỗn loạn. Mà mà ngọn núi này đã bị kết giới bao phủ, nếu mà bị người người nhìn đến thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
"Ta phải đi rồi", Diệp Thành ngó những người chuyển thế rồi thả ly trà xuống, tiện tay lấy ra một cái túi trữ vật: "Bên trong có rất nhiều ngọc giản phong ấn trí nhớ".
"Mai rồi đi cũng không muộn", Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: "Ngày mai, Nam Vực sẽ có đại hội Vạn Tộc, các phái lớn sẽ cử người đến. Ngươi đi với ta, có lẽ trong đó sẽ có người chuyển thế".
"Đại hội Vạn Tộc à!", Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng chắc cũng sẽ giống như đại hội Dao Trì.
"Cả đường mệt mỏi, cứ cho là nghỉ phép đi", Thiên Thương Nguyệt rót cho Diệp Thành ly trà nói: "Sau đại hội, ta cũng sẽ lên đường tìm ngươi vì cũng gánh vác sứ mệnh như ngươi".
"Vậy thì ngày mai rồi đi", Diệp Thành cười: "Chỉ mong rằng nó sẽ không khiến hai ta thất vọng".
Trong lúc hai người nói chuyện thì những người chuyển thế cũng lần lượt phá hủy phong ấn trí nhớ. Sau đó, cảnh tượng có chút bi thương. Ai cũng nước mắt đầy mặt, từng tiếng cảm thán, thổn thức, nghẹn ngào, nức nở không ngừng vang lên.
Sắc trời dần tối, kết giới cũng bị thu hồi mới thấy Tiểu Viên Hoàng vác gậy sắt khập khiễng lên núi. Mặt mũi thì bầm dập, tóc vàng như nghệ, lại còn xoăn tít.
Diệp Thành vừa thất lập tức vui vẻ, cái tên trước giờ y như con khổng tước lại vô cùng chật vật, cũng không biết bị đánh mấy bận. Hơn nữa, còn lần sau còn đau hơn lần trước, nhìn thú vị kinh khủng.
"Người đó, còn ở đó mà cười", Tiểu Viên Hoàng đen mặt: "Ta đang khó hiểu, hai người đến gây sự, mẹ nó vì cái gì chỉ đánh một mình ta? Ông đây lớn lên có gương mặt thiếu đánh hả?"
"Nói tới gây sự, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ", Diệp Thành mắng: "Là ngươi cố chấp kéo ta đi, hơn nữa, là ngươi phá đám, còn tiện thể lừa ta luôn một thể".
"Ta đó là giúp ngươi đối phó kẻ địch", Tiểu Viên Hoàng ho khan, móc một trái đào từ trong ngực ra nói: "Chờ đến ngày ngươi và tiểu khổng tước động phòng cũng đừng quên gọi ta, hai ta cùng nhau lên".
"Ăn, ăn nhiều một chút, ăn xong ta tiễn ngươi lên đường", Thiên Thương Nguyệt khẽ nhấp một ngụm nước trà, trong mắt lóe ra tia lửa, đã thấy miệng thối, nhưng chưa thấy ai thiếu đánh như vậy.
"Lại hù ta!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày cắn quả đào: "Điều này cũng không thể trách ta hết được, ta nghe vừa nghe thấy tên Kim Ô kia là lại tức. Năm anh em kết nghĩa của ta, bị hắn ta làm cho phế bốn. Hắn ta mà còn dám đến cầu hôn thì ông đây dám đến phá đám".
"Hai người có thù oán, vậy mà lại kéo ta xuống nữa, rõ là gài ta còn gì!", Diệp Thành đen mặt, nếu không phải hắn cũng có chút bản lĩnh thì hôm nay chắc đã tiêu rồi, còn có thể ngồi đây uống trà chắc?
"Ta là anh em tốt", Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười: "Anh em gặp nạn, tất nhiên phải giúp rồi".
"Cút, ta với ngươi không quen", Diệp Thành trực tiếp quay mông đi, cũng không muốn làm anh em với tên này. Chưa biết chừng, hôm nào lại bị hố thì biết tìm ai nói lý lẽ đây.
"Sao mà không quen cho được, ít nhất ta từng sóng vai với nhau đánh mấy trận còn gì!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày mày dạn sáp tới: "Đại hội Vạn Tộc ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp năm anh em kết nghĩa kia của mình".
Diệp Thành không để ý đến Tiểu Viên Hoàng, dù đi cũng phải cách xa tên này và năm anh em kết nghĩa của hắn ta. Khỏi nghĩ cũng biết chắc họ cũng y như tên đó, đều thuộc dạng không biết xấu hổ.
Trong lúc nói chuyện, có một bóng hình xinh đẹp lướt ngang bầu trời bay đến rồi hạ xuống đỉnh núi Khổng Tước. Kia là một cô gái áo tím, người khoác tiên y Loan Phượng, cả người tràn đầy rực rỡ, có thể nói là vô cùng xinh đẹp.
Cô gái này có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, có đôi nét giống Thiên Thương Nguyệt, cũng vô cùng lạnh lùng, tu vi lại chẳng thấp hơn Thiên Thương Nguyệt là bao, trái lại còn mơ hồ mạnh hơn cô ta một chút.
Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ. Cô ta rất mạnh, có thể sánh vai với thái tử Kim Ô. Dám tùy tiện đặt chân lên núi Khổng Tước thì chắc hẳn cũng có thân phận cực kỳ cao quý trong Khổng Tước Tộc.
"Đây là đại công chúa Khổng Tước Tộc, cùng mẹ khác cha với tiểu khổng tước, hai người ghét nhau từ nhỏ", Tiểu Viên Hoàng kéo góc áo của Diệp Thành nói: "Ngươi kiềm chế chút, tuyệt đối đừng chọc nàng ta. Nàng ta không có dễ nói chuyện như tiểu khổng tước đâu. Lỡ mà chọc phải thì nàng ta sẽ vung kiếm chém người đó".