“Ta không nói hàm hồ”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nói cho ngươi biết, tên của đứa bé của hai người trong tương lai là gì ta đã nghĩ xong rồi. Lăng Tiêu, Tiêu Tương, nếu đứa trẻ là con trai thì đặt tên là Lăng Tiêu Hướng, nếu là con gái thì đặt tên Lăng Tiêu Hương, thế nào?”
“Diệp huynh, ta không dễ gì mới tới đây một chuyến, huynh đừng nói chuyện kiểu này được không?”, Lăng Tiêu bất giác chép miệng.
“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành dốc rượu vào miệng nói tiếp: “Có điều nói thật, Lăng Tiêu sư tỷ là người có tâm sự, nếu không có ý với người ta thì đừng gợi gì cho người ta hết, mang hi vọng cho người ta rồi thì ngươi phải chuẩn bị cùng người ta rửa hận”.
“Ngươi càng nói càng đi xa đấy”, Lăng Tiêu bĩu môi.
“Không đi xa chút nào cả”, Diệp Thành liếc nhìn Lăng Tiêu: “Cái gọi là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc ngươi hiểu rõ hơn ai hết phải không? Cho nên đừng cố tình nghe ngóng thông tin về một nữ tử, như vậy sẽ sẽ để lộ ra những thứ mà ngươi không nhìn thấy được nhưng ta lại nhìn thấy được có tình ý trong đó”.
“Câu này ngươi nói đúng thật là, ta chỉ cảm thấy tò mò về chữ khắc trên đầu cô ấy thôi”, Lăng Tiêu nói rồi không quên liếc nhìn khu tiểu Uyển sát kề.
“Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lại trút rượu vào miệng, trong lúc đó hắn không quên liếc nhìn Lăng Tiêu ở bên, tên này chốc chốc lại nhìn khu tiểu Uyển một lần.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, ngay sau đó, bên ngoài tiểu viên lại có người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, cả hai người này lúc nào cũng đi với nhau.
Thấy Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, Lăng Tiêu vội đứng dậy: “Lăng Tiêu bái kiến hai vị tiền bối”.
“Người của nhà họ Lăng?”, thấy miếng ngọc bài trên hông của Lăng Tiêu, Thượng Quan Bác khẽ nhướng mày.
“Nhà họ Lăng cách nơi này cũng không phải là gần”, Tư Đồ Tấn tặc lưỡi, “đúng là có nghị lực”.
“Hai vị tiền bối không phải từ đường xa tới đây để khen con chứ ạ?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Được rồi, chúng ta đến để lôi kéo đấy”, cả hai người rất thẳng thắn, nói một câu khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.
“Diệp Thành, ngươi đi theo chúng ta nhé”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng: “Ở nhà Thượng Quan ta sẽ không bài trừ ngươi đâu, dù sao thì cũng tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”.
“Ta không đi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Ta sợ cha cô đánh ta”.
“Diệp huynh, ta không dễ gì mới tới đây một chuyến, huynh đừng nói chuyện kiểu này được không?”, Lăng Tiêu bất giác chép miệng.
“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành dốc rượu vào miệng nói tiếp: “Có điều nói thật, Lăng Tiêu sư tỷ là người có tâm sự, nếu không có ý với người ta thì đừng gợi gì cho người ta hết, mang hi vọng cho người ta rồi thì ngươi phải chuẩn bị cùng người ta rửa hận”.
“Ngươi càng nói càng đi xa đấy”, Lăng Tiêu bĩu môi.
“Không đi xa chút nào cả”, Diệp Thành liếc nhìn Lăng Tiêu: “Cái gọi là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc ngươi hiểu rõ hơn ai hết phải không? Cho nên đừng cố tình nghe ngóng thông tin về một nữ tử, như vậy sẽ sẽ để lộ ra những thứ mà ngươi không nhìn thấy được nhưng ta lại nhìn thấy được có tình ý trong đó”.
“Câu này ngươi nói đúng thật là, ta chỉ cảm thấy tò mò về chữ khắc trên đầu cô ấy thôi”, Lăng Tiêu nói rồi không quên liếc nhìn khu tiểu Uyển sát kề.
“Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lại trút rượu vào miệng, trong lúc đó hắn không quên liếc nhìn Lăng Tiêu ở bên, tên này chốc chốc lại nhìn khu tiểu Uyển một lần.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, ngay sau đó, bên ngoài tiểu viên lại có người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, cả hai người này lúc nào cũng đi với nhau.
Thấy Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, Lăng Tiêu vội đứng dậy: “Lăng Tiêu bái kiến hai vị tiền bối”.
“Người của nhà họ Lăng?”, thấy miếng ngọc bài trên hông của Lăng Tiêu, Thượng Quan Bác khẽ nhướng mày.
“Nhà họ Lăng cách nơi này cũng không phải là gần”, Tư Đồ Tấn tặc lưỡi, “đúng là có nghị lực”.
“Hai vị tiền bối không phải từ đường xa tới đây để khen con chứ ạ?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Được rồi, chúng ta đến để lôi kéo đấy”, cả hai người rất thẳng thắn, nói một câu khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.
“Diệp Thành, ngươi đi theo chúng ta nhé”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng: “Ở nhà Thượng Quan ta sẽ không bài trừ ngươi đâu, dù sao thì cũng tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”.
“Ta không đi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Ta sợ cha cô đánh ta”.