Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng ầm vang, Thái tử Kim Ô ra tay liên tiếp, đều là đại thuật sát sinh, không chừa đường sống.

Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, Thái tử Kim Ô chiêu nào cũng trí mạng, tuy lúc trước Tiểu Viên Hoàng càn quấy, làm giảm nhuệ khí là được, thật sự muốn hắn ta đền mạng? Đây không phải điều ông ta muốn nhìn thấy.

Trong lúc thầm cân nhắc, ông ta chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, không nói đến Diệp Thành, chỉ riêng Tiểu Viên Hoàng, thân phận của hắn ta rất đặc biệt, sau lưng có tộc Đấu Chiến Thánh Viên, nếu Tiểu Viên Hoàng này xảy ra bất trắc tại nhà họ Khổng Tước, Viên Hoàng Tiêu rất đáng sợ, bộ tộc kia đều là kẻ điên.

Trong thời gian ông ta nghĩ thầm, hai bóng người rơi xuống khỏi hư thiên, đập xuống mặt đất không phân trước sau.

Hai bóng người kia không cần nói chính là Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, đều đập ra cái hố to, đến khi đứng dậy, lại liên tục hộc máu, thân hình cực kỳ nhếch nhác, trên người cũng có không ít vết thương, máu tươi phun ra.

Đến tận đây đã bảy hiệp rồi, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đều bị thương, không phải là bọn họ quá yếu, mà là Thái tử Kim Ô quá mạnh, hơn nữa tu vi thấp hơn, chênh lệch bán bộ, cách biệt trời đất.

Lại nhìn Thái tử Kim Ô, đứng lặng im giữa hư thiên, như thái dương chiếu rọi thế gian, tản ra vạn đạo thần quang.

So với đám Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta bình tĩnh ung dung hơn nhiều, trên người hắn ta không có vết thương, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng vẫn chưa thể làm hắn ta bị thương.

“Không thú vị”. Thái tử Kim Ô cười sâu xa, lời nói uy nghiêm, như có như không giữa trời đất, hắn ta lại nâng tay lên lần nữa, một chưởng bao trùm hư thiên, muốn dùng một chưởng, trấn áp hai người.

“Tên kia là súc sinh!”. Tiểu Viên Hoàng nhìn một chưởng lăng thiên nghìn ép đến, quát mắng.

“Thái tử của Kim Ô tộc, cấp bậc Thánh Nhân, không phải đùa đâu”. Diệp Thành hung hăng vặn cổ: “Còn có ba hiệp, hôm nay ca ca cũng để cho hắn ta được thoả chí”.

“Sớm như vậy không phải là xong rồi”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi, sử dụng bí pháp, làm lành vết thương toàn thân, khí huyết hội tụ, lại lần nữa bốc lên, như lửa thiêu đốt, khí bá đạo cuộn trào mãnh liệt.

Trước ánh mắt của mọi người, một chưởng của Thái tử Kim Ô đánh tới, chứa lực lượng huỷ thiên diệt địa.

Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng ngược lại, giống như cây giáo, chỉ đứng cắm ở đó, không đối kháng cũng không tránh né, chỉ ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn, giống như không có việc gì vậy.

Những người nhìn có hơi ngạc nhiên, không biết hai người này làm cái gì, chẳng có lẽ bị dọa sợ rồi?

Song, ngay khi một chưởng kia chỉ còn cách bọn họ ba tấc, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng lại đột nhiên biến mất, càng quỷ dị hơn là Thái tử Kim Ô lại xuất hiện ở chỗ mà bọn họ vừa đứng.

Di Thiên Hoán Địa? Rất nhiều ông lão ở đây đều híp mắt lại, dường như nhận ra bí pháp kia.

Bọn họ đã nhìn ra, Thái tử Kim Ô cũng nhìn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng đã muộn rồi, một chưởng lúc trước của hắn ta cũng không vì hai bên đổi vị trí mà dừng lại.

Khoảng cách ba tấc, cho dù là Thái tử Kim Ô cũng không kịp trốn, rất thành thật hứng chịu một chưởng, buồn cười là, một chưởng kia rõ ràng là hắn ta đánh ra, hơn nữa không định cho Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng cơ hội trở mình, trong đó dung hợp rất nhiều thần thông, là một chưởng cực kỳ bá đạo.

Khi các tu sĩ trẻ kinh ngạc, nhóm già che mắt lại một cách vô thức, không đành lòng nhìn tiếp.

Tiếng ầm ầm vang lên, trời đất rung chuyển, một dấu bàn tay khổng lồ in trên mặt đất.

Thái tử Kim Ô thảm rồi, trúng phải một chưởng của chính mình, cả người máu tươi đầm đìa, cực kỳ chật vật.

Tất cả đều chỉ trong nháy mắt, nhóm người gà nhìn đều hiểu rõ, những đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, đều không biết đã xảy ta chuyện gì, thế nào mà đã bị đánh một chưởng rồi.

“Giết”. Thái tử Kim Ô rống giận, lên trời mà đến, đầu tóc rối tung, bộ mặt hung ác dữ tợn, giống như ác ma, hắn ta là thái tử Kim Ô tộc, cao cao tại thượng, đã bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy, sát khí đối với Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đã đạt đến mức không thể kiềm chế.

“Thao tác này đúng ác”. Tiểu Viên Hoàng nhìn Thái tử Kim Ô điên cuồng, mặt đầy tình ý sâu xa, thâm trầm nói: “Ta cho là, hai chúng ta cần cho hắn ta xem một trận nữa”.

“Đừng nhiều lời, tiếp tục”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, cười rất đê tiện.

“Hiểu ngay”. Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười, lập tức lui về phía sau, pháp lực cuồn cuộn đổ vào trong gậy sắt, lôi điện xé rách, ông ông rung động, thần văn cổ xưa trên đó cũng khôi phục lại.

Mà cùng lúc đó, Diệp Thành cũng đã một tay kết ấn, sức mạnh không gian tàn phá bừa bãi, vô cùng bá đạo.

Ha ô, theo tiếng gào to của Tiểu Viên Hoàng, hắn ta vung gậy sắt, nhưng không phải hướng về phía Thái tử Kim Ô phía dưới, mà là đánh về phía Diệp Thành, khiến cho rất nhiều người nhìn ngây người.

Thao tác này, những đệ tử trẻ tuổi của nhà Khổng Tước không nhìn ra, nhưng nhóm người già lại biết rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK