Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian phía Nam nổ tung, ánh sáng lấp lánh chói mắt cuồn cuộn như biển mang theo vô số bóng người. Thần tử Tiên tộc cưỡi mây đạp gió dẫn đầu, khi huyết bàng bạc khiến cả vòm trời chấn động.

Vùng trời phía Bắc sụp xuống, hàng loạt bóng người che trời lấp đất như muốn nuốt cả không gian vây quanh một chiếc xe kéo bảy sắc cầu vồng đi đến. Còn Phượng Tiên lại ngồi trên xe.

Bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều đông nghìn nghịt người như một vùng biển đen nuốt cả khung trời, đội hình nào cũng cực kỳ đồ sộ.

"Đù!", những tu sĩ vây xem thấy đội hình đó thì vội vàng lùi ra sau, ngay cả lớp tiền bối cũng không ngoại lệ.

"Một trăm ngàn người, đội hình này còn khủng bố hơn lúc trước", có người thổn thức: "Nếu hôm nay Diệp Thành còn chạy được thì lão phu sẽ theo họ của hắn".

Trong lúc mọi người nói chuyện thì thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Táng Tiên, Tịch Diệt Thần Thể đều mặt mày dữ tợn xông tới.

Mảnh không gian này lập tức trở nên u ám vì họ đã đến, ánh mặt trời bị che khuất như biến thành buổi tối.

So với họ thì bóng dáng Diệp Thành lại càng thêm lẻ loi, trông như một hạt cát giữa sa mạc vô ngần, nhỏ bé chẳng đáng chú ý.

"Ta đã chờ các ngươi rất lâu!", Diệp Thành nhàn nhạt nói.

"Không có Huyết Kế Giới Hạn, hôm nay ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi", thần tử Táng Thiên bỗng hét lên, con ngươi tràn ngập vẻ tàn bạo.

"Là ngươi muốn chết đó!", Tịch Diệt Thần Thể lạnh lùng nói.

"Bắt sống!", Phương Tiên cười gằn: "Bản công chúa phải luyện hắn thành con rối, quỳ mọp muôn đời suốt kiếp".

"Không thể nào, hắn thế mà vẫn còn một Tiên Nhãn!", khác với đám Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc lại híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành với vẻ khó tin.

Trên người hắn ta có mắt trái Tiên Luân nên có thể cảm giác được khí tức tuyệt đối không thể bắt chước nơi mắt phải của Diệp Thành. Đó chắc chắn là Tiên Nhãn.

"Được, rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười gằn, con người tràn ngập vẻ nóng bỏng và tham lam.

"Tiên Nhãn của ngươi là của ta", hắn ta cười xong bèn vội vàng dẫn đầu xông lên.

Chữ triện trên kiếm tiên trong tay hắn ta xoay chuyển, một kiếm khủng bố mang sức mạnh nghiền nát mọi thứ chém thẳng lên đầu Diệp Thành.

Áo bào đỏ của Diệp Thành bay phần phật, mặt mày lạnh nhạt, vẫn chưa nhúc nhích mảy may.

Dưới ánh nhìn của mọi người, một kiếm của thần tử Tiên tộc xuyên thủng hư không, đâm vào giữa trán Diệp Thành.

Keng!

Một tiếng kim loại va chạm với nhau bỗng vang lên, keng keng thanh thúy.

Một kiếm đỉnh phong của thần tử Tiên tộc thế mà lại chẳng thể đâm thủng trán Diệp Thành, ngay cả Kiếm Tiên trong tay cũng gãy thành từng đoạn.

"Cái này...", thần tử Tiên tộc lập tức trợn to mắt, con ngươi co rút lại, kia là một kiếm mạnh nhất của hắn ta đó! Là do hắn ta quá yếu hay Diệp Thành quá mạnh vậy.

Chỉ ngẩn người một thoáng, Diệp Thành đã vươn tay đập xuống.

Thần tử Tiên tộc trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Thành.

Xung quanh hoảng sợ, vẻ mặt hóa đá, cái... cái gì vậy?

Phải biết rằng, thần tử Tiên tộc chính là Thánh Nhân, còn không phải Thánh Nhân bình thường, sức chiến đấu có thể giết cả Chuẩn Thánh đó.

Mà Diệp Thành, chỉ là Chuẩn Thánh thôi, vẫn còn kém một cảnh giới.

Song, giữa cấp bậc chênh lệch như vậy mà một kiếm mạnh nhất của thần tử Tiên tộc vẫn chẳng thể phá nổi lớp phòng ngự của Diệp Thành.

Chẳng những vậy, còn bị một chưởng trấn áp, tốc độ thua khiến người xem không kịp phản ứng.

"Sao hắn lại mạnh dữ vậy?", Phượng Tiên, thần tử Táng Thiên, thần tử Thần tộc và khoảng mấy trăm tên tùy tùng của họ cũng hoảng sợ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ khủng bố.

"Không thể nào!", thần tử Tiên tộc hét lên, hai mắt đỏ đậm giăng kín tơ máu, định phá tan giam cầm nhưng lại bị đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ ở đó.

Hắn ta là thần tử Tiên tộc cao quý nên rất khó có thể chấp nhận sự thật mình thế mà lại bị đánh bại nhanh như vậy.

"Không có gì là không thể cả", giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thành vang lên như sấm, một chỉ phế đi tu vi của thần tử Tiên tộc.

Sau đó, hai tay hắn chộp một cái trực tiếp móc ra mắt trái của thần tử Tiên tộc rồi nhét vào mắt trái mình.

Ngay lúc này, cuối cùng sau hơn năm ngàn năm, mắt trái mắt phải của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng đã gom đủ.

Thoáng chốc, một khí tức thần bí chợt tràn ngập toàn thân Diệp Thành, dập dờn gây ra từng vòng sóng gợn khiến bầu trời kêu ong ong.

Đó là uy thế của Tiên Nhãn, sức mạnh ấy vừa xa xưa lại hết sức khủng bố.

Đáng buồn là lần gom đủ này lại không phải người của Tiên tộc. Đây quả thật là một sự châm chọc cùng cực.

Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là mắt trái của Tiên Luân Nhãn đã trở nhưng bí thuật hiểu được trước đó lại không còn nữa.

A!

Thần tử Tiên tộc tóc tai bù xù, đau đớn hét lên thảm thiết.

Tu vi của hắn ta đã bị phế, Tiên Nhãn cũng bị cướp đi, sự kiêu ngạo và cao quý cũng chẳng còn sót lại chút nào.

Diệp Thành cũng chẳng hề nương tay, trực tiếp phế đi huyết mạch và căn nguyên của hắn ta.

Lần này, hắn cũng không thèm nể mặt Khương Thái Hư. Dù ông ta có tự mình đến đây thì Diệp Thành cũng sẽ dứt khoát làm vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK