Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khúc nhạc đệm qua đi, cuối cùng Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng buông Diệp Thành ra.

Tình trạng của Diệp Thành không tốt lắm, hắn loạng choạng suýt thì đứng không vững, đường đường là Thánh thể mà lại bị Thượng Quan Hàn Nguyệt ôm vỡ hết xương cốt, khoé miệng còn rỉ máu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Hàn Nguyệt thoáng qua một tia ửng hồng, ngượng ngùng, cũng vì cô quá kích động.

Cảnh tượng tiếp theo rất sống động, lại có thêm đồng hương, đương nhiên mọi người sẽ lại chúc mừng.

Hương rượu chẳng mấy chốc đã lan khắp tiên sơn Thiên Đình.

Không biết đến khi nào tiên sơn mới yên tĩnh lại, không có ai đi ngủ, mọi người đều cầm bầu rượu ngẩng đầu nhìn trời sao, dường như có thể nhìn thấy sông núi đại ngàn qua vô số tinh vực.

“Lại lần nữa cảm thấy khó hiểu!”

Yên lão đạo, hai Thánh Nhân hắc bạch và Cô Nguyên, Cô Lam đều nhìn đám người này với vẻ ngơ ngác, họ là một nhóm người kỳ lạ, cũng là một nhóm người có tâm sự.

Đêm khuya, mọi người dần giải tán, nhóm Long Nhất gọi Cô Nguyên và Cô Lam lại.

Vì có quan hệ với Thượng Quan Hàn Nguyệt nên Thiên Đình đương nhiên muốn liên minh với Tiên Nguyệt Cung.

Vấn đề này đương nhiên Tiên Nguyệt Cung sẽ không từ chối.

Mấy ngày gần đây Thiên Đình Đại Sở đã trở nên nổi tiếng trong tinh vực này, cướp địa bàn của Hoá Long Tông, đánh một trăm nghìn tu sĩ Sâm La Điện bỏ chạy tán loạn, gần một triệu tu sĩ của chín nhà liên minh với Sâm La Điện cũng bị đánh trở về toàn bộ, đủ để thấy sự hung hãn và bá đạo của Thiên Đình Đại Sở.

Phải biết rằng Thiên Đình hiện tại mới chỉ có hơn ba mươi nghìn người.

Ba mươi nghìn đấu với một triệu, kẻ ngốc cũng nhìn ra người ở đây không dễ động đến, có thể liên minh với họ là điều mà các thế lực cầu còn không được.

Hai bên đều mạnh liên minh với nhau rất vui vẻ, sau khi hẹn nối liền tinh không vực đài, Long Nhất hứa ngày mai sẽ củng cố và cải tạo kết giới phòng ngự, công kích pháp trận và hư thiên tuyệt sát trận cho Tiên Nguyệt Cung.

Bên này trò chuyện vui vẻ, trên một ngọn núi khác, Diệp Thành và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Trong lời nói của họ đều chứa đựng sự cảm khái, trăm năm như một giấc mơ, luân hồi quá ảo diệu, bất cứ ai trải qua đều sẽ cảm thấy không chân thực, đây là một bất ngờ vui vẻ, nó tới một cách khiến người ta trở tay không kịp.

Đêm lại dần khuya hơn.

Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn tựa đầu vào vai Diệp Thành, nhẹ giọng thì thầm: “Diệp Thành, chúng ta sinh con đi!”

Ngay khi lời này vừa nói ra, Diệp Thành đang nhìn tinh không vô thức dời mắt, quan sát Thượng Quan Hàn Nguyệt trong dáng vẻ một thiếu nữ với vẻ mặt kỳ lạ, hắn nhìn thân dưới của cô lâu hơn một chút.

Đôi má Thượng Quan Hàn Nguyệt đỏ bừng: “Ta… Ta có thể biến thành hình dạng người lớn”.

“Vậy đợi đến khi cô trở thành người lớn đi”.

“Ta cũng có thể biến thành hình dáng của Sở Huyên và Sở Linh”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ngẩng đầu, yên lặng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp như nước gợn sóng quyến rũ mang theo nét dịu dàng, si mê của nữ tử.

“Nha đầu ngốc”, Diệp Thành mỉm cười, bàn tay khẽ lướt qua trước mắt cô, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.

Thượng Quan Hàn Nguyệt vừa mới ngủ, Diệp Thành đã đứng dậy, vừa cất bước hắn đã ngã quỵ xuống đất.

“Hự…”

Dưới ánh trăng, Diệp Thành ôm đầu, đau đớn rên lên, toàn thân có sấm sét khó hiểu phá huỷ lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài và đạo căn bản nguyên của hắn, sấm sét khó hiểu ấy để lại từng vết máu trên Thánh thể, thần hải của hắn cũng ong ong, đầu óc như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu, cực kỳ đáng sợ.

Lại là thiên khiển, nó dữ dội đến mức hắn không thể chịu đựng nổi.

Giống như lần ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong với Sở Huyên năm đó, hắn cũng không muốn Thượng Quan Hàn Nguyệt thấy cảnh tượng đáng sợ này của mình, lúc này hắn đang đau đớn nằm bò trên đất như một con chó.

“Diệp sư huynh!”

Một bóng dáng xinh đẹp leo lên đỉnh núi, chính là Lâm Thi Hoạ, khuôn mặt cô ấy tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói nghẹn ngào.

Cô vốn đang ngồi trên đỉnh núi khác, hai tay chống cằm có phần hâm mộ nhìn về đỉnh núi này, nhưng lại vô tình nhìn thấy cảnh này nên mới vội vàng chạy tới.

“Đừng lại đây!”

Biết là Lâm Thi Hoạ, Diệp Thành khẽ hét lên một tiếng.

Hắn lúc này đã toàn thân đầy máu, như tu la tắm trong máu.

Lâm Thi Hoạ luôn ngoan ngoãn nhưng lần này lại không nghe hắn, cô vẫn bước lên đưa tay ra ôm lấy Diệp Thành đang đau đớn vào lòng, giống như hắn đã ôm cô khi cô trong trạng thái điên khùng vậy.

Cô cũng gặp phản phệ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng tràn ra tia máu, một sức mạnh đáng sợ đang len lỏi trong cơ thể, điên cuồng phá huỷ nền tảng tu luyện của cô.

Nước mắt cô tuôn rơi còn mang theo cả máu.

Nếu không tự mình cảm nhận, cô sẽ không biết rằng trăm năm nay Diệp Thành vẫn luôn phải chịu đựng như vậy, sấm sét của thiên khiển mang theo uy lực huỷ diệt tàn nhẫn dày vò khiến toàn thân hắn bị thương thảm hại.

Cuối cùng Diệp Thành cũng thoát ra được, hắn đẩy Lâm Thi Hoạ ra.

Lâm Thi Hoạ lảo đảo muốn bước tới, nhưng lại bị một bàn tay từ phía sau kéo lại.

“Làm càn!”

Long Nhất bước tới phong cấm Lâm Thi Hoạ, cũng đưa cô ấy vào giấc ngủ say, thi triển đại thần thông nghịch thiên xoá bỏ sấm sét thiên khiển trong cơ thể cô ấy rồi mới nhíu mày nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành vẫn ôm đầu quỳ trên mặt đất, mỗi tiếng gầm nhẹ của hắn đều mang theo đau đớn vô tận.

“Haiz!”

Long Nhất thầm thở dài, tuy không đành lòng nhưng cũng không bước tới, đó là thiên khiển của Diệp Thành, không ai có thể chịu phạt thay hắn, hắn đối đầu với ông trời thì phải chịu sự trùng phạt từ ý chí của trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK