Trên trời cao, Diệp Thành và thần tử của Đan Tôn điện vẫn đang khống chế lửa luyện đan.
Trong lúc đó, Diệp Thành nhiều lần nhìn đối phương, mặc dù tên tiểu nhân thần tử Đan Tôn này giỏi ám toán nhưng kỹ thuật luyện đan là có thật, bản lĩnh luyện đan rất đỉnh.
Lúc hắn nhìn thần tử Đan Tôn thì hắn ta cũng ngước nhẹ đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh miệt và khiêu khích, trong nụ cười chế giễu đó là sự thâm hiểm “Ngươi kém quá xa”.
Diệp Thành không thèm quan tâm, tập trung luyện đan, thần tử Đan Tôn giỏi nhưng hắn cũng đâu có vừa.
Trời đất lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, thời gian lặng lẽ trôi, màn đêm buông xuống.
Có lẽ các tu sĩ xung quanh đã thấy chán nên ai cũng nén mây thành đám, ngồi khoanh tay, có người còn lấy rượu và mồi nhắm ra, uống rất sảng khoái.
Mặt khác, thần tử Phượng Hoàng, thần tử Thần Tộc và thần tử Yêu tộc đều đồng loạt thức dậy, ai cũng hằm hằm, cầm kiếm muốn xông vào nhưng đều bị Đại Thánh nhà mình ngăn lại.
Thời gian luyện đan tám vân vượt ngoài sức tưởng tượng, ánh bình minh đầu tiên đã chiếu xuống mặt đất, nhưng Diệp Thành và thần tử Đan Tôn vẫn chưa luyện được đan, chỉ có mùi thơm của đan dược là phảng phất khắp nơi.
Rất nhiều người đều cảm thấy thắc mắc, phần lớn đều nhìn về phía Diệp Thành, luyện hết cả một đêm mà Diệp Thành không hề mắc sai lầm gì, giống như thần tử Đan Tôn, từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng.
Nhưng họ đâu có biết trước đây, Diệp Thành mà họ xem thường đã từng luyện được hai viên đan từ một lò, được tôn là Đan Thánh, sự tài giỏi của hắn bất chấp mọi lý lẽ.
Hai trăm năm nay, Diệp Thành trải qua nhiều thăng trầm nhưng không hề bỏ bê việc luyện đan, kỹ thuật luyện đan của hắn không kém cạnh gì thần tử Đan Tôn, hắn tự học thành tài nhưng chưa chắc sẽ đấu thua.
Giữa không gian yên tĩnh, một ngày một đêm nữa lại trôi qua, các tu sĩ xung quanh đều chờ đến mỏi mắt.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, lò đan của thần tử Đan Tôn mới rung chuyển, có tiếng rồng gầm vang lên, trầm thấp và dày đặc, mùi thơm nồng của đan dược lan tỏa khắp nơi.
Những người đến xem đều đứng dậy, nhìn chằm chằm: “Thần tử Đan Tôn sắp luyện ra đan được rồi”.
Đúng vậy, họ vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng sấm trên trời cao, mây đen ùn ùn kéo đến, sét xé cả bầu trời như những con rắn bạc bay xuyên qua những đám mây đen.
“Đan lôi?”. Mọi người kinh ngạc, trong số họ có không ít người là luyện đan sư, họ nhìn ra được đấy là hiện tượng gì, tu sĩ có thể dẫn thiên kiếp thì đan cũng có linh tính, cũng tương tự như vậy, đan lôi là kiếp đan.
“Xuất đan!”, thần tử Đan Tôn chưởng lên lò luyện đan một chưởng, câu nói của hắn ta đầy uy nghiêm, vang vọng giữa thiên địa rộng lớn, như muốn đánh thức cả trời cao.
Lúc hắn ta xuất đan, một luồng sáng cong từ trong lò đan vút lên bầu trời, xuyên thẳng qua các tầng mây, biến thành một con rồng bạc, lượn tròn giữa sấm chớp và mây đen rồi phóng lên chín tầng mây.
“Không ngờ là đan tám vân”. Nhiều ông già hít một hơi dài, dường như họ biết đan dược mà thần tử Đan Tôn luyện ra là loại gì, đấy là một loại đan dược kéo dài tuổi thọ.
“Đan hoàng đúng là đan hoàng, cấp chuẩn thánh thì luyện được đan tám vân, kỹ thuật luyện đan đúng là phi thường”. Các luyện đan sư ở đó bất giác tỏ vẻ kính sợ, trong đó có rất nhiều người lớn tuổi.
“Thần tử đã không làm mất thanh danh của Đan Tôn”. Hai lão già Hắc Bạch lão giả của Đan Tôn điện đều yên lòng vuốt râu, đứng thẳng lưng, đầy vẻ cao cao tại thượng.
Thần tử Đan Tôn nghe thấy tiếng thốt kinh ngạc và ánh mắt nể sợ từ xung quanh thì lại rút chiếc quạt xếp ra, quạt nhẹ và nở nụ cười châm biếm, hắn ta thích cảm giác được ngưỡng mộ.
“Lần này chắc thần tử Đan Tôn thắng rồi”. Nhiều người liếc nhìn sang phía Diệp Thành.
Cũng chẳng sao, lúc này lò đan của Diệp Thành cũng rung lên, tiếp đó bầu trời lại xuất hiện đan lôi, tiếng sấm vang lên, một luồng sáng đan vút lên trời, biến thành một con rồng bạc.
“Cũng… Cũng là tám vân”. Các tu sĩ xung quanh đều ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn lên trời.