Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm đầu óc choáng váng.

Diệp Thành!

Bích Du vội chạy tới, cô ấy ra linh dược đẩy vào cơ thể Diệp Thành.

Đưa về tiên trì Lăng Tiêu!

Cung chủ Lăng Tiêu lập tức lên tiếng, chỉ một câu nói khiến tứ phương kinh ngạc như thể ai cũng biết đó là nơi nào vậy.

Tiên trì Lăng Tiêu, đó là nơi mà chỉ có cung chủ Lăng Tiêu từ xưa tới giờ trước khi kế vị mới có tư cách bước vào, không ngờ cung chủ lại cho Diệp Thành vinh hạnh này khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Đa tạ sư tôn!

Bích Du không kịp hành lễ, vội đưa Diệp Thành về tiên sơn Lăng Tiêu.

Đều là con rể mà sao lại khác nhau vậy chứ?

Nhìn Diệp Thành rời đi, nhóm con rể của Lăng Tiêu Cung ho hắng.

Màn kịch kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Cung chủ Lăng Tiêu liếc nhìn xung quanh một lượt, nhóm con rể tự hiểu ngầm ý tứ, bọn họ mỉm cười sau đó chắp tay hành lễ rồi quay người đi xuống khỏi tiên sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn thể tử của mình.

Rõ ràng là phu thê nhưng lại cách biệt hai nơi, quy tắc của Lăng Tiêu Cung thật khiến người ta phải đau đầu.

Cung chủ Lăng Tiêu thở dài, bà ta nhìn một bóng hình trong dòng người, đó là người bạn đồng hành cùng tu luyện với bà ta, ngặt nỗi quy tắc của Lăng Tiêu Cung hạn chế, cho dù có là cung chủ của Lăng Tiêu Cung thì cũng đành chịu, đó chính là sự thật tàn khốc.

Đi thôi, tới tiên trì!

Một vị Thái thượng trưởng lão lên tiếng kéo theo ánh mắt của cung chủ Lăng Tiêu về bên này.

Cung chủ Lăng Tiêu ho hắng, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, bà ta bay về phía sâu của linh sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Bích Nguyệt lần cuối.

Lại nhìn sang Bích Nguyệt lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt cay nghiệt, thậm chí có thể nói là giảo hoạt, cô ta không còn sức mà tranh đấu, mạnh như thần tử Quỷ Hoàng còn bại huống hồ là cô ta.

Ở phía sâu của Lăng Tiêu Cung, tiên quang rực rỡ, mây và sương đan xen.

Nếu nhìn kĩ mới biết đó là bể tiên trì, chính là tiên trì của Lăng Tiêu Cung.

Bên ngoài tiên trì là Bích Du đang đứng đó.

Còn Diệp Thành đã ở bên trong tiên trì, khoanh nhân nhắm mắt.

Trận chiến này gây ra cho hắn quá nhiều vết thương, sức mạnh của thần tử Quỷ Hoàng vượt qua dự liệu của hắn, là đối thủ ngang ngửa với hắn, đặc biệt là tinh cốt cùng kì kia có thể không màng tới sự tồn tại của huyết mạch thánh thể.

Đương nhiên vết thương của hắn không phải đến từ thần tử Quỷ Hoàng, còn đến từ tu sĩ Chuẩn Thánh truy sát hắn.

Không ai ngờ tới trước khi hắn đấu với thần tử Quỷ Hoàng còn phải giao chiến với tu sĩ Chuẩn Thánh, vả lại hơn một lần mở ra cấm thuật khiến hắn liên tục chịu phản phệ trong trận đại chiến với thần tử Quỷ Hoàng, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng khiến hắn liên tiếp bị đánh ngã khỏi hư thiên.

Suýt chút nữa thì quỳ xuống rồi!

Trong khi nhắm mắt Diệp Thành vẫn lẩm bẩm.

Có điều cho dù nói thế nào thì kết cục vẫn ổn, thần tử Quỷ Hoàng đã bị đánh bại, vả lại còn bị thương nặng hơn cả hắn.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ để tính tâm.

Biển tiên trì sục sôi dội từng lượt sóng nước vào cơ thể hắn, ngấm vào cơ thể hắn thông qua từng lỗ chân lông và vết thương trên cơ thể, bù đắp lại cho lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài.

Diệp Thành cảm thấy ngỡ ngàng, hắn trầm trồ về sự huyền diệu của tiên trì, trong đó mang theo một luồng sức mạnh thần bí dung hoà với thánh thể của hắn, làm lành vết thương, cho dù là Thánh Huyết thì cũng đều được tẩy luyện.

Không tồi!

Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa im lặng.

Bên ngoài tiên trì, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão đã tới, bọn họ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Quả là một tên tiểu tử khiến chúng ta phải bất ngờ, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đánh bại thần tử Quỷ Hoàng”.

“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đương nhiên không thể như người thường được”.

“Thần nữ quả có con mắt nhìn”.

“Trưởng lão quá khen rồi ạ”, Bích Du khẽ mỉm cười, cô vẫn nhìn Diệp Thành trong bể tiên trì.

“Con cũng vào đó đi”, cung chủ Lăng Tiêu Cung mỉm cười, “con đã là cung chủ kế nhiệm của Lăng Tiêu Cung thì có tư cách vào trong tiên trì, đợi con ra khỏi tiên trì này thì chính là cung chủ đời thứ chín mươi bảy của Lăng Tiêu Cung”.

“Sư tôn, con…”

“Đừng phụ lòng tốt của tiểu tử này”.

“Vâng ạ”, Bích Du khẽ bặ môi, sau đó cô sải bước nhẹ nhàng bước vào tiên trì, khoanh chân ngồi đối diện Diệp Thành, nhìn khuôn mặt mọi mệt của hắn mà trong lòng chợt cảm thấy xót xa.

“Cảm ơn ngươi, Diệp Thành”, Bích Du dụi mắt cô cũng từ từ nhắm mắt lại.

“Nói thực thì bọn họ rất hợp nhau”, bên ngoài tiên trì, một nhóm lão bối lần lượt nở nụ cười ôn hoà.

“Hợp hay không sau này mới biết”, cung chủ hít vào một hơi thật sâu, “lần này thần tử Quỷ Hoàng đại bại, đạo căn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Quỷ Hoàng Tông chắc chắn sẽ không để yên, chúng ta cần phải thận trọng vẫn hơn”.

“Chiến đài đấu pháp khó tránh tổn thương, lẽ nào bọn họ lại dựa vào đó lấy cớ thổi bùng lên chiến tranh?”

“Cũng không đến mức”, cung chủ Lăng Tiêu Cung lãnh đạm, “chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho Diệp Thành”.

“Đi gặp lão tổ thôi, lão tổ có lẽ sẽ có phương án”, một Thái thượng trưởng lão nói rồi quay người, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão nhìn tiên trì lần cuối rồi cũng lần lượt rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK