Đêm đến.
Ở thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều.
Đây là một rừng hoa, cánh hoa bay liệng, mây và sương bao phủ dưới ánh trăng thanh khiết, khung cảnh nơi đây đẹp như trong mộng.
Ở một nơi rất sâu trong khu rừng, trong một lầu các, tiên tử Bích Ba mặc y phục xanh cùng lớp mạng che mặt đứng đó, cô đưa mắt nhìn bầu trời sao, rừng hoa mộng mơ như cảnh tượng trong mơ.
Không biết vì sao cứ khi đêm về cô lại thích một mình ngẩng đầu ngắm sao, bầu trời sao đó rất có sức hút đối với cô khiến cô không nỡ thu ánh mắt về, cô luôn cảm thấy nơi tinh hà đó có người mà cô thương nhớ.
Trong chốc lát, tiên tử Bích Ba giơ tay lên vươn về phía bầu trời sao như có thể chạm tới vì sao sáng nhất trên bầu trời.
“Thần nữ, thần tử Thần Triều tới thăm”, một bà lão bước tới hành lễ.
“Cứ nói ta mệt rồi”, nữ nử lên tiếng, cô khẽ thu tay xuống.
“Thần nữ, ý của cung chủ người cũng biết mà”, bà lão vội nói, “nhìn khắp tinh vực này cũng chỉ có Thánh Tử Thần Triều mới có thể giúp người lên chức cung chủ, huống hồ vị ấy lại là huyền lôi thần thể, rất xứng với thần nữ, lương duyên này thần nữ hà tất phải chối từ?”
“Ta không có duyên với hắn thì lấy đâu ra lương duyên?”
“Thần nữ đừng giận dỗi, vị trí cung chủ có thể dẫn theo một vị tu sĩ nam ra trận, người và thần tử mà không song tu thì phải đối mặt với cảnh một địch lại hai đấy, lão thân nghe nói Bích Nguyệt đã song tu với Quỷ Hoàng Tông Thần rồi, thần nữ có lẽ biết Quỷ Hoàng Thần Tử là sự tồn tại thế nào, với sức của một mình người thì sao có thể đấu lại hai người bọn họ?”
“Vậy thì đã sao, ta vốn dĩ không đặt tâm tư vào vị trí cung chủ”, nữ tử mặc y phục xanh lãnh đạm lên tiếng sau đó bước vào khuê phòng.
“Haiz…”, bà lão thở dài tỏ ra bất lực.
………..
“Bổn Thần Tử đích thân tới mà không nể mặt”, bên ngoài rừng hoa, Thần Tử Thần Triều Hoa Thiên tối sầm mặt.
“Thần Tử bớt giận”, phía sau, một lão già cười u ám, “gần đây Lăng Tiêu Cung sắp chọn cung chủ thứ chín, nếu như cô ta muốn thắng thì chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp của người mà thôi, Thần Tử yên tâm đợi là được”.
“Muốn nhờ vào sự trợ giúp của ta thì phải trả giá”, Hoa Thiên nhìn vào nơi sâu của rừng hoa rồi bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn gian tà, “rồi sẽ có một ngày ta khiến cô phải rên rỉ ở bên dưới ta”.
……..
Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi bên dưới gốc cây cổ thụ như một lão thiền.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, khoé miệng hắn có dòng máu trào ra.
Tiếp đó, lôi điện xuất hiện không chỉ ở phần da thịt hắn mà lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài đều có.
Thiên khiển!
Diệp Thành rít lên, đôi mắt nguyên thần ngẩng lên nhìn trời, trong đôi mắt còn có hàn mang loé lên.
Lại là thiên khiển khiến thánh thể của hắn như nát tan, không lúc nào thôi dày vò hắn, vết thương từ thể xác, nguyên thần như muốn tiêu diệt hắn mới thôi.
Mặt mày Diệp Thành tái nhợt, khí tức trở nên hỗn loạn.
Vốn dĩ hắn đã mang theo ám thương đáng sợ do phản phệ đạo thương từ Chuẩn Đế, hiện giờ thiên khiển đột nhiên ập tới lại càng khiến hắn khó nhọc đối đầu hơn.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Mới sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ đã thấy từng đoàn người bước ra, từng con đường trở nên nhộn nhịp, người ta đổ xô về phía trung tâm toà thành, có thể coi đây là cảnh tượng biển người, vô cùng náo nhiệt.
Đến rồi!
Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy nhìn về phía cửa chính của thần dinh.
Nơi đó, tiên tử Bích Ba và Hoa Thiên đi sóng vai nhau, người xung quanh lần lượt hành lễ.
“Tiên tử lần đầu tới Thần Triều không biết tối qua nàng ngủ có ngon không?”, Hoa Thiên mỉm cười tỏ ra nho nhã, khác hoàn toàn so với bộ dạng tối qua.
“Cảm ơn Thánh Tử quan tâm, mọi thứ đều ổn”, tiên tử Bích Ba đáp lời nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tỏ ra lạnh lùng như thể cô không hề bị bất cứ điều gì trên thế gian quấy nhiễu.
“Vậy thì “, Hoa Thiên mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại loẽ lên hàn quang, trên khuôn mặt còn rõ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã trở về trạng thái bình thường, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.
“Lại là ngươi, muốn chết phải không? Mau tránh ra”, khi hai người đang nói chuyện, bên dưới tầng mây lại vang lên tiếng quát nạt.
Đưa mắt nhìn thì chính là Diệp Thành, hắn vừa bước tới đây thì bị thị vệ chặn lại.
Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn tầng may chờ đợi tiên tử Bích Ba, vẻ mặt mong chờ.
Trăm năm trước , ở tường thành của Đại Sở, hắn cũng nhìn thấy cô như vậy, một nữ tử si tình bỏ mạng giữa vạn hoa, khuôn mặt xinh đẹp đó, giọt nước mắt si tình đó vẫn còn in dấu trong linh hồn hắn.
Diệp Thành mỉm cười mang theo những giọt nước mắt, hắn không cần tính toán cũng biết đôi mắt xinh đẹp đó thuộc về người chuyển kiếp nào.
“Còn không lui đi?”, thị vệ thần dinh nạt nộ, lần lượt tiến lên đây rdt cách ra xa ba tới năm trượng.
“Việc gì mà ồn ào vậy, còn ra thể thống gì nữa”, Hoa Thiên tới nơi nghiêm giọng lên tiếng.
“Thần Tử minh xét, hắn…hắn nhất nhất đòi gặp tiên tử Bích Ba”, các thị vệ thật thà đáp.
“Đuổi đi”, Hoa Thiên lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt tỏ vẻ coi thường, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn Diệp Thành lấy một cái.
Nghe vậy, các thị vệ tiến lên trước, người nào người nấy mặt mày hung tợn nhìn Diệp Thành: “Mau cút đi”.
Diệp Thành không di chuyển, hắn vẫn đứng đó nhìn tiên tử Bích Ba chuyển kiếp.
Cũng giống như hắn, tiên tử Bích Ba lúc này cũng đang nhìn hắn, vả lại đôi mắt còn mơ màng, sự tồn tại của Diệp Thành khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa quen, khi thấy những giọt nước mắt của hắn, cô chợt có cảm giác đau nhói.
Cô là thần nữ Lăng Tiêu Cung, phong hoa tuyệt đại như tiên tử cửu tiêu, người ái mộ cô không hề ít nhưng chưa bao bao giờ cô gặp ai như Diệp Thành, giọt nước mắt của hắn mang theo nỗi niềm bể dâu khiến người ta nhìn mà xót xa cõi lòng.
Ở tầng mây của thần dinh, cả hai người cứ thế đứng nhìn nhau bất động.
Thấy vậy, Hoa Thiên chợt cau mày, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt của tiên tử Bích Ba nhìn Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.
Hắn là ai, là Thần Tử Thần triều, tôn quý thế nào, ấy thế mà tiên tử Bích Ba chưa bao giờ nhìn ngó tới hắn, hiện giờ cô lại nhìn một tên ở cảnh giới Thiên như vậy bảo hắn sao có thể không phẫn nộ cho được.
Không chỉ có hắn mà hai bà lão một người mặc y phục đen một người mặc y phục trắng sau cô cũng phải cau mày, vẻ mặt khó hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tiên tử Bích Ba nhìn một nam tu sĩ như vậy.
Thấy ánh măt của những người xung quanh Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn mở bí thuật kí ức tiền kiếp.
Thế nhưng Diệp Thành cuối cùng lại dừng lại, hắn phân vân.
Xung quanh này là đất của Thần triều, lại trên con đường nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, bên cạnh tiên tử Bích Ba còn có Hoa Thiên và ba tu sĩ Chuẩn Thánh, nếu sử dụng thần thuật ở đây thì không ổn.
Nghĩ rồi Diệp Thành tiến lên một bước, hắn chắp tay: “Tiên tử, tại hạ to gan có thể nói một lời không?”
“Hỗn xược”, không đợi tiên tử Bích Ba lên tiếng, bà lão mặc y phục đen phía sau đã hắng giọng: “Người là thần nữ Lăng Tiêu Cung, đâu phải ngươi muốn mà có thể gặp? Mau lui đi”.
“Bắt hắn cho ta”, lão già áo tím phía sau Hoa Thiên cũng hắng giọng lạnh lùng.
“Hắn cũng không có ý gì, đừng làm khó hắn”, tiên tử Bích Ba khẽ giọng lên tiếng rồi quay người bước đi.
“Ta…”
“Nếu muốn gặp ta thì tới buổi đấu giá”, Diệp Thành vừa tiến lên trước thì tiên tử Bích Ba đã truyền âm cho hắn, cô cũng nhìn ra nơi này hỗn loạn nhiều tai mắt và cũng nghĩ cho Diệp Thành, nếu cô thật sự để hắn tiến thêm thì chắc chắn sẽ rắc rối, con người của Hoa Thiên thế nào cô là người rõ nhất.
“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không đuổi theo nữa.
“Tiểu tử, cô ấy không phải là người ngươi có thể gặp đâu”, lại có người giọng nói vang tới, là hai bà lão theo sau tiên tử Bích Ba, trong mắt bọn họ loé lên hàn quang, thể hiện uy lực của Chuẩn Thánh.
“Hừ”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn quay người bước đi.
“Ta không muốn nhìn thấy kẻ đó nữa”, khi Hoa Thiên bước đi còn không quên dặn dò lão già áo tím phía sau.
“Rõ”, lão già áo tìm cười u ám.