Sấm sét bắn ra từ mắt Thiên Ma Đế đã phóng tới.
Vào thời khắc cuối cùng, Diệp Thành phá được giam cầm, chạy tới nơi cách đó trăm nghìn trượng rồi trở tay vung một chưởng phá tan sấm sét.
Ta đã coi thường ngươi rồi!
Thiên Ma Đại Đế cười khẩy, một bước đi qua hư thiên, bàn tay như thần đao, lăng thiên chém nứt hư vọng.
Diệp Thành giơ chiến kích lên nhưng lại bị một chưởng của Thiên Ma Đại Đế làm cho lảo đảo.
Mở!
Sau tiếng quát của Diệp Thành, sức mạnh Thánh thể run lên, huyết chiến sôi trào nóng rực như lửa chống lại uy áp, một quyền đẩy lui Thiên Ma Đại Đế, một kích chém ra cả vùng tinh hà.
Vẻ mặt Thiên Ma Đại Đế trở nên u ám hơn, một tay ông ta diễn hoá đại đạo, phá tan tinh hà do một kích của Diệp Thành vẽ ra.
Thần Thương!
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, một bước tới nơi, thần mang Thần Thương bắn ra từ đầu mày.
Thuật này không có tác dụng với ta!
Điều khiến Diệp Thành phải nhíu mày là Thiên Ma Đế không thèm quan tâm đến thần uy của Thần Thương, thần mang vô song từ Thần Thương không hề gây ra tổn hại gì cho ông ta.
Ầm!
Một chiêu không trúng, Thiên Ma Đại Đế cầm Hạo Vũ Càn Khôn trong tay, một chưởng đánh nát Thánh thể của Diệp Thành.
Kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi!
Thiên Ma Đại Đế khí thế áp đảo, quay lưng lại với Vô Vọng Ma Thổ, dị tượng tinh thần tịch diệt sau lưng vẫn đang được diễn hoá, đó là pháp tướng do Đế Đạo pháp tắc đan xen tạo thành, tự hình thành một thế giới riêng, sánh vai cùng đại đạo.
Diệp Thành đứng lại, Thánh thể nứt toác nhanh chóng khôi phục, khí huyết của Thánh thể vẫn dồi dào như biển, trạng thái không chết, không bị thương lại thêm sức mạnh đang được luân hồi khiến hắn có tư cách chiến đấu với Đại Đế.
Nhưng chỉ dựa vào những điều này mà muốn đánh bại một bậc Đại Đế thì vẫn chưa đủ.
Thiên Ma Đại Đế nói không sai, hắn đã đánh giá Đại Đế quá thấp, sự tồn tại của cấp bậc ấy nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn, thực lực của họ vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Giờ phút này, lòng tôn kính của hắn đối với tiền bối Thánh thể Đế Hoang dã tăng lên mức độ không gì sánh được.
Một mình chiến đấu với năm vị Đại Đế thì phải mạnh nhường nào?!
Bùm!
Chỉ một thoáng ngẩn người, Thiên Ma Đại Đế đã tới, trấn áp hư thiên, một vòng xoáy bao phủ bầu trời mang theo khí tức ác sát huỷ diệt sinh linh trong đất trời, rất nhiều binh tướng Thiên Ma đã bị hút vào trong.
Tiên Luân Thiên Đạo!
Diệp Thành lạnh giọng hô lên, Tiên Luân mắt trái xoay tròn, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo hút vòng xoáy khổng lồ ấy vào hố đen không gian.
Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta nhận!
Thiên Ma Đại Đế đi một bước như vượt qua dòng sông thời gian, lòng bàn tay vẫn như thần đao, chém về phía đầu Diệp Thành.
Phụt!
Ngay lập tức, máu bắn tung toé hoá thành mưa máu vấy khắp đất trời.
Nhưng người bị thương không phải Diệp Thành mà là Thiên Ma Đại Đế, trong nháy mắt Diệp Thành lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thoáng chốc trốn vào hố đen không gian rồi lại vọt ra, đánh cho Thiên Ma Đại Đế trở tay không kịp.
Không… Không ngờ Đại… Đại Đế lại bị thương!
Binh tướng Thiên Ma khó tin ngửa đầu nhìn lên hư thiên, vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể xảy ra.
Phía trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế đã đứng vững, sống lưng còn có một vết chém do bị một kích của Diệp Thành chém trúng, từ vết thương còn có thể nhìn thấy xương Đế chói lọi.
Tốt! Tốt lắm!
Thiên Ma Đại Đế giận quá hoá cười, vết thương sau lưng nhanh chóng hồi phục, Đế huyết tuôn ra cũng nhanh chóng chảy ngược lại, tốc độ hồi phục còn bá đạo hơn trạng thái không chết, không bị thương của Diệp Thành.
Ầm! Đoàng!