Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khung cảnh dậy sóng vô cùng li kì khiến tu sĩ tứ phương xem mà tim đập thình thịch.

Bái Nguyệt Thần Giáo muốn cứu Thánh Vương Bái Nguyệt, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa muốn tiêu diệt Thánh Vương của Bái Nguyệt Thần Giáo, đôi bên cần tranh thủ thời gian, ai trước ai sau, ai nhanh ai chậm có liên quan đến sự sống còn của Thánh Vương.

Tên súc sinh Diệp Thành liều mạng chất nguyên thạch, duy trì pháo đài của công kích trận pháp ở trạng thái đỉnh phong, từng đạo thần mang nối tiếp nhau khiến biển tinh hải kia dậy sóng cao cả hàng chục nghìn trượng.

“Mẹ kiếp, có thể ngắm chuẩn rồi mới bắn không?”, Tiểu Linh Oa điều khiển thuyền không nhịn được nữa mà lên tiếng mắng chửi, thần mang mà Diệp Thành bắn ra mặc dù nhiều nhưng lại không thể bắn trúng Thánh Vương Bái Nguyệt Thần Giáo, hắn đang hoài nghi thương pháp của Diệp Thành, thời gian cấp bách, bọn họ không rảnh để dây dưa thêm lâu.

“Khoảng cách ít nhất cũng phải hai mươi ba triệu trượng, muốn đánh một người giữa tinh hải mênh mông này, ngươi nghĩ là dễ sao?”, Diệp Thành tức tối, Bái Nguyệt Thánh Vương là người, không so về những chiến hạm hay tinh hải mênh mông kia thì ông ta thực sự chỉ như hạt cát, muốn lấy mạng ông ta quả thực khó vô cùng.

Cho nên Diệp Thành mới điên cuồng sử dụng pháo đài, đây chính là đòn công kích mang tính cái thế.

Vả quả thực, chiêu này của hắn rất hữu dụng, pháp lực của Bái Nguyệt Thánh Vương bị ràng buộc, uy lực thần mang pháo đài mạnh mẽ, cho dù không bắn trúng ông ta thì dư âm cũng đủ khiến ông ta bị ảnh hưởng nặng nề.

Điều quan trọng nhất chính là ông ta còn không biết bơi, hết lần này tới lần khác bị sóng cả nhấn chìm, lâu dần chắc chắn sẽ có khả năng bị nhấn chìm.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, khoảng cách tàu chiến của hai bên đã được rút ngắn xuống còn hai mươi nghìn trượng.

Đánh, đánh cho ta!

Lúc này, Bái Nguyệt Giáo tức tối nãy giờ càng hăng hơn, tiếng gằn giọng vang lên liên tiếp làm chấn động cả đất trời.

Đột nhiên, vài trăm pháo đài của thuyền chiến cùng lúc chĩa về thuyền chiến phía Diệp Thành và đồng loạt bắn ra thần mang bá đạo, giáng và kết giới của đối phương.

Rầm! Rầm!

Thuyền chiến của phía Diệp Thành rung lên dữ dội, cho dù là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh thì cũng suýt chút nữa nứt lìa dưới từng làn sóng tấn công, sự thực chứng minh, dưới sự áp chế tuyệt đối về số lượng có thể nghịch chuyển sự thiếu thốn về chất lượng.

Rút!

Diệp Thành truyền âm cho Tiểu Linh Oa, nói rồi còn không quên bắn thêm lượt nữa vào tinh hải kia lần cuối.

Không cần hắn nhắc thì Tiểu Linh Oa cũng đã sẵn sàng bỏ trốn tốc lực, đối phương người đông, thuyền nhiều, nếu tiếp tục như vậy thì cả hai chắc chắn sẽ bị oanh tạc đến chết, đây không phải là lục địa, đây là Huyền Hoang Tinh Hải.

Đuổi theo cho ta!

Bái Nguyệt Thánh Chủ tức tối gằn lên, để lại vài chiến chiến hạm đi tìm Bái Nguyệt Thánh Vương không biết đã bị cuốn trôi về phương nào của tinh hải, vài trăm thuyền chiến còn lại đều tăng tốc đuổi theo phía Diệp Thành.

Xác định vị trí cần chuẩn xác!

Tiểu Linh Oa lắc đầu, kĩ thuật điều khiển chiến hạm vẫn rất tốt, chiến hạm khổng lồ vẽ nên từng đường di chuyển tuyệt đẹp trên tinh hải, né qua từng đòn công kích của chiến thuyền Bái Nguyệt một cách tuyệt vời.

Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn đem nguyên thành chất lên thành từng đống rồi thiêu đốt, thuyền chiến nào đuổi theo hung nhất thì đánh vào nó, đánh xối xả khiến Bái Nguyệt không ngẩng được đầu lên.

Người của Bái Nguyệt Thần Giáo như bị điên, không dễ gì mới kéo gần được khoảng cách với phía Diệp Thành, sao bọn chúng có thể bỏ lỡ cơ hội này, từng chiếc thuyền chiến lao vút lên, thuyền này bị đánh chìm thì thuyền tiếp theo tiến lên, một khi đuổi kịp thì cứ thế khai chiến, không cần biết có ngắm chuẩn hay không, thấy mục tiêu là bắn phá xối xả.

Rầm!

Huyền Hoang Đại Lục vì sự truy đuổi này của hai bên mà dậy sóng lớn.

Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng phẫn nộ, tiếng nổ đùng đoàng nối tiếp nhau, vẫn là biển thuỷ triều với từng con sóng dân cao.

Tu sĩ tứ phương vây đến người nào người nấy mặt mày biến sắc, vội lái thuyền rút lui, sợ bị ảnh hưởng.

Huyền Hoang Tinh Hải chính là một sự tồn tại đặc biệt, nhìn giống như tiên quang với tinh huy chói lọi khắp tứ phương nhưng tất cả mọi người đều biết sự dị thường của nó, một khi bị cuốn vào trong làn sóng kia thì chắc chắn sẽ chẳng có nổi kết cục tốt đẹp, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ mất mạng như chơi, đến cả Bái Nguyệt Thánh Vương còn không biết bị đánh đi đâu thì nói gì đến bọn họ.

“Hai tên đó đúng là kẻ điên rồi”, rất nhiều người tặc lưỡi, lắc đầu né đi thật xa.

“Cũng may là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, nếu không đã bị phá huỷ nát tươm từ lâu rồi”, có người chép miệng, “còn nguyên thạch của bọn họ, dùng mãi không hết sao?”

“Nhìn tình thế của Bái Nguyệt Thần Giáo thì có lẽ không đuổi theo đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ không thôi, không chết không nghỉ”.

“Đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ có sự tồn tại mạnh mẽ hơn đợi hai người kia, Bái Nguyệt Thần Giáo bị đánh tới mức thuyền chiến thê thảm, Thái Thanh Cung sẽ bỏ qua sao? Không đuổi theo bọn họ khắp thiên hạ mới lạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK