Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong màn đêm đen, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành ôm đầu đi trên con đường phồn hoa, hắn chỉ cảm thấy chân mình đang bước trên từng cây bông vải, chòng chành lắc lư.

Woa.

Diệp Thành liên tục dụi mắt, dụi mãi cũng không hết từng ngôi sao lờ mờ trước mắt.

Chu Thiên Diễn Hoá đúng là vô song, hắn quả thực đã tính toán ra để chiến thắng nhưng lại không tính được Mục Uyển Thanh chơi khăm hắn khiến hắn trở tay không kịp, hắn không tìm được viên gạch nào còn bản thân hắn thì bị người ta ném ra khỏi Đổ Phường, cũng may hắn chạy nhanh nếu không thì không tránh được bị đánh một trận tơi bời.

Được, đợi đấy cho ta!

Diệp Thành vừa đi vừa mắng chửi, hắn định ngày mai sẽ quay lại kiếm chác thêm rồi mới đi, đi rồi lại quay lại, không khiến nơi đó khuynh gia bại sản thì không thôi.

Ừm?

Đi mãi đi mãi, Diệp Thành vô thức dừng chân, ánh mắt hắn dừng lại trên một sạp hàng ở bên cạnh.

Sạp hàng này không quá rộng lớn nhưng những món đồ được bày bán ở đây lại không hề ít, pháp khí, đan dược, linh thảo cái gì cũng có, có điều nhứng thứ đó với Diệp Thành mà nói thì có hay không cũng không quan trọng.

Có điều trên sạp hàng này cũng có thứ mà Diệp Thành ưng mắt.

Đó là một hòn đá chỉ to bằng hũ rượu, trông lởm chởm gập ghềnh, không nhìn ra được có nó gì khác biệt, chỉ là một hòn đá bình thường vả lại tám phần còn là hòn đá được nhặt từ bên đường.

Chu Tước Tinh lại có cả đá thế này sao?

Diệp Thành cau mày vì khí tức của hòn đá kia rất quen thuộc với hắn, nó rất giống với hòn đá trong đại hội đấu thạch ở cổ thành Thiên Long, chắc chắn là từ cùng một nơi.

Diệp Thành bất giác bước chân, hắn đứng trước sạp hàng âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn nheo mắt nhìn hòn đá kia.

Thông qua bề mặt hòn đá, hắn trông thấy bên trong, chính giữa hòn đá có một giọt máu bảy màu, giọt máu đó rất bất phàm, có dị tượng đan xen, nếu nhìn kĩ thì chính là huyễn cảnh một con chim phượng hoàng bảy màu.

Chắc chắn là máu phượng hoàng!

Diệp Thành lẩm thẩm, đôi mắt hắn loé sáng.

Phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú có thể sánh ngang với thánh thú kì lân, trên đời này có những người từng thấy phượng hoàng thực thụ đã quý rồi, huống hồ đây còn là phượng hoàng bảy màu và máu tưoi bảy màu của phượng hoàng, đây chính là vật vô giá.

Năm xưa Diệp Thành từng nuốt một giọt máu rồng bá đạo ở Thiên Long cổ thành.

So với phượng hoàng bảy màu thì máu rồng bá vương kia vẫn kém hơn một chút, nên biết rằng phượng hoàng bảy màu cùng cấp với Thái Hư Cổ Long.

Đúng là may mắn!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi lại nhìn chủ sạp hàng.

Chủ sạp hàng này là một lão già xấu xí, có lẽ vì trời tối rồi nên lúc này ông ta đang nghỉ ngơi, Diệp Thành tới đây lâu rồi mà ông ta còn không nhận ra, cũng chẳng trách mà ông ta chẳng bán được đồ.

“Hòn đá này bán thế nào?”, Diệp Thành lên tiếng.

Lão già bị đánh thức thì vội đứng dậy, ông ta lắc lắc cái đầu mộng mị của mình rồi lại nhìn Diệp Thành một cái sau đó giơ ba ngón tay lên: “Ba nghìn, không trả giá”.

“Một hòn đá mà ba nghìn?”, Diệp Thành bĩu môi.

“Đây không phải là hòn đá bình thường, đây là bảo bối”.

“Vậy ông lấy nó ở đâu?”, Diệp Thành cầm hòn đá lên vừa lật đi lật lại quan sát vừa hỏi, hắn muốn biết lai lịch của hòn đá này xem nó có liên quan gì đến Thập Vạn Đại Sơn không.

“Nói tới hòn đá này thì câu chuyện dài lắm”, lão già lấy ra một túi thuốc trong ngự áo rồi hút phì phò, lão ta nhả ra làn khói trắng mặt mày đăm chiêu: “Vào một đêm mưa gió, ta…”

“Một nghìn thì ta mua”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời, hắn không có thời gian mà nghe lão ta trình bày.

“Hai nghìn”.

“Một nghìn”.

“Một nghìn rưỡi”.

“Một nghìn”.

“Một nghìn ba”.

“Một nghìn”.

“Ta….”, lão già suýt chút nữa thì tức điên lên, lão ta đã hạ giá xuống còn một nghìn ba rồi mà hắn vẫn hét một nghìn. Ngươi hét cái giá cũng vừa thôi chứ.

“Ông có bán không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn ông ta.

“Lấy đi lấy đi”, lão già xua tay, “ta chưa gặp kẻ nào hét giá như ngươi cả”.

“Cảm ơn”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn đưa ra cái túi đựng đồ rồi ôm hòn đá quay người rời đi.

“Chơi với ta, ông còn kém xa lắm”, phía sau lão già cầm ngân lượng cười gian xảo, không biết nếu lão ta biết trong hòn đá kia có máu phượng hoàng, vả lại còn là máu phượng hoàng bảy màu thì liệu có tiếc của mà bật khóc không.

Phía này Diệp Thành đã ôm hòn đá đi về phía Truyền Tống Trận ở trung tâm toà thành.

Máu thuần tuý của phượng hoàng, bảo vật nghịch thiên này có tác dụng trị ám thương rất tốt, đây quả là cơ duyên.

Nuốt nó!

Nghĩ rồi Diệp Thành bất giác tăng nhanh tốc độ để trở về nuốt máu phượng hoàng bảy màu, sau đó còn phải quay lại Đổ Phường vớt vát thêm ít tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK