Ông thua rồi!
Diệp Thành bay từ cửu thiên xuống, hắn đứng trên đài đấu đan đã hư hỏng.
Diệp Thành thắng rồi, nhưng hắn cũng thắng một cách thê thảm, thánh thể đẫm máu, tang thương, đấu trực diện với tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong phải trả cái giá thảm khốc, vinh hoa chí cao phải đánh đổi bằng máu.
Ta không tin! Ta không tin!
Khô Nhạc rít lên, đầu tóc rối bời, mặt mày ông ta nhơ nhuốc máu, khuôn mặt hung tợn giống như ác quỷ.
Ông thua rồi, giao mạng ra đây!
Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, giọng nói lạnh băng.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều tròn mắt, lẽ nào Diệp Thành thật sự muốn trảm Khô Nhạc?
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy, bà ta chậm rãi khoan thai, vẻ mặt lãnh đạm mang theo uy nghiêm và uy lực của một lão tổ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở, đó là uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh.
Khô Nhạc nghiêng đầu sang nhìn, ông ta nhìn Nhược Thiên Chu Tước với ánh mắt lạnh lùng và giảo hoạt.
Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, phần trán có một sợi dây xích bay ra, đó chính là đạo tắc vô thượng của bà ta trói buộc Khô Nhạc.
Đây…!
Hành động này của Nhược Thiên Chu Tước khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng, bà ấy đã trói Khô Nhạc lại, vì muốn diệt ông ta sao? Đó là luyện đan sư cấp bảy thống lĩnh Linh Đan Các, thực lực mạnh mẽ nhường nào.
“Chu Tước, bà muốn diệt ta?”, Khô Nhạc không phản kháng nhưng lại nghiến răng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
“Ngươi thua rồi thì phải nộp mạng”, Nhược Thiên Chu Tước lạnh lùng đáp lời.
“Ta thống lĩnh Linh Đan Các, bà dám diệt ta?”, Khô Nhạc cười tôi độc.
“Linh Đan Các?”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười, “nếu năm xưa ngươi lấy cái này ra để ép lão thân thì lão thân đương nhiên còn phải kiêng dè vài phần, nhưng hiện giờ ngươi cho rằng còn có tư cách này sao? Linh Đan Các bại dưới tay Đan Phủ, ngươi bại dưới tay Diệp Thành, Đan Phủ có thực lực tuyệt đối thay thế Linh Đan Các, cũng có tư cách tuyệt đối thống lĩnh Linh Đan Các, hắn làm tốt hơn Khô Nhạc ngươi”.
Nghe vậy, trong mắt Khô Nhạc hằn lên hàn mang lạnh băng.
Còn lời của Nhược Thiên Chu Tước cũng khiến rất nhiều người phải vuốt râu trầm ngâm.
Nhược Thiên Chu Tước nói không sai, Linh Đan Các từ trên xuống dưới đều bại một cách thảm hại, Khô Nhạc quả thực không còn tư cách khiến Nhược Thiên Chu Tước phải kiêng dè.
Vút!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong tay Nhược Thiên Chu Tước hiện lên thánh kiếm Chu Tước, kiếm mang lạnh băng bao quanh.
Ha ha ha…ha ha ha ha!
Không ngờ Khô Nhạc lại bật cười, trong tiếng cười còn mang theo vẻ tôi độc và phẫn nộ, “bà dùng người xong thì phủi tay trở mặt, Chu Tước, tâm địa bà thật độc ác”.
“Lão thân so với ngươi còn kém xa”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười lạnh lùng.
“Thật sự khiến ta không phục”, phía Nhạc Sơn lần lượt hắng giọng, “sư tôn thống lĩnh Linh Đan Các cả chục triệu năm, dẫn dắt chúng ta luyện ra vô số đan dược, mặc dù không có công lao cũng có khổ lao, một buổi đấu đan mà đòi lấy mạng của sư tôn ta, Chu Tước lão tổ, cách làm lần này của người có công tâm không?”
“Lão tổ xin suy xét lại”, Nhạc Sơn vừa dứt lời thì tám đại hoàng tử vội vàng đứng dậy.
“Chân Nhân chính là luyện đan sư cấp bảy, công lao to lớn, không thể giết được ạ”, chín đại thế gia cùng nhiều người khác đứng dậy.
“Đấu đan mà thôi, lão tổ hà tất phải coi là thật?”, gia tộc Chu Tước cũng có người đứng dạy, vả lại người nào người nấy đều có thân phận tôn quý.
“Xin lão tổ suy xét lại, không thể giết Chân Nhân được”, rất nhiều người có mặt ở đây đều đứng dậy, có chín đại thế gia, có người của gia tộc Chu Tước, có người của các phương, người nào cũng mang thân phận không hề đơn giản, đều là những người nắm binh quyền nhưng lại cầu xin thay cho Khô Nhạc.
“Thật khiến lão thân phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn bọn họ mà bật cười lạnh lùng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bà ta không biết thế lực của Khô Nhạc đã ăn sâu thế này rồi.
Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn rằng hôm nay phải trảm Khô Nhạc, không lâu sau, những thế lực mà Khô Nhạc dẫn dắt này sẽ liên thủ lại với nhau làm phản, những người đó đều nắm binh quyền trong tay, chính là luồng sức mạnh đáng sợ.
“Lão tổ làm vậy thực sự khiến lòng người khó phục”, khi Nhược Thiên Chu Tước bật cười lạnh lùng thì Huyết Diêm hắng giọng lên tiếng.
“Mong người thả Chân Nhân ra”, lời của Huyết Diêm dõng dạc, rất nhiều người cùng đua nhau nói, bộ dạng ép cung.
“Vậy ta phải diệt ngươi trước đã”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay, một thanh kiếm huỷ diên diệt địa bay ra.
“Bà…”, sắc mặt Huyết Diêm thay đổi, đôi mắt trố ra, ông ta không ngờ Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay với mình, mọi thứ đến quá nhanh khiến người ta không kịp trở tay, ông ta đã bị tuyệt sát mà không có dấu hiệu báo trước.
“Đây…”, những người có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ nổi Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay dứt khoát và tàn độc như vậy, đến cả Khô Nhạc cũng bàng hoàng.
“Còn ai xin nữa không?”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà đảo mắt nhìn tất cả mọi người, mang theo uy lực của Chuẩn Thánh.
“Chúng ta…”, những người kia định nói gì lại thôi, tất cả đều im lặng, nếu có kẻ nào đứng ra nữa thì Huyết Các chính là minh chứng điển hình cho kết cục của bọn họ.
“Khô Nhạc, lên đường bình an”, Nhược Thiên Chu Tước đã vung sát kiếm, trong ánh mắt sát khí đằng đằng.
“Chu Tước, bà dám giết ta?”, Khô Nhạc sợ rồi, ông ta rít lên từ sâu tận tâm can: “Nếu ta chết thì một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng”.
“Ồ?”, nghe câu này của Khô Nhạc, Nhược Thiên Chu Tước bất giác mỉm cười, sát kiếm trong tay bà ta cũng buông xuống.
“Bà không ngờ tới phải không?”, Khô Nhạc bật cười u ám, “trên một nửa số người có mặt ở đây đều bị ta gieo chú ấn, tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, lão tổ của chín đại thế gia, Thánh Chủ, trưởng lão….., nếu ta chết thì bọn họ cũng không thể sống, nếu ta chết, bọn họ sẽ phải chôn cùng, khả năng chiến đấu của cả Chu Tước Tinh nhanh chóng giảm sút, cả U Đô sẽ tê liệt”.
“Sao có thể?”, nghe câu này của Khô Nhạc, ai nấy đều xôn xao.
“Nói gì mà kinh người đến vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Bà sẽ tin”, Khô Nhạc cười dị thường, phần trán hiện lên một đạo chú ấn cổ xưa, trên một nửa số người ở đây đều hiện chú ấn và đều kết nối với chủ chú ấn trên trán ông ta.
“Ông…”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, trong đó bao gồm cả các đại Hoàng Tử, Thánh Chủ gia tộc Chu Tước, lão Tổ của chín đại thế gia, đến cả Nhạc Sơn và phía Nhạc Hải cũng không ngoại lệ, số lượng nhiều đến bất ngờ, bọn họ đều không biết mình bị gieo chú ấn từ bao giờ.
“Ôi trời”, trong đám người có người kinh ngạc lên tiếng, nếu nhìn kĩ thì chính là Phạm Thống.
“Nhiều người bị gieo chú ấn như vậy, Khô Nhạc điên rồi sao?”
“Đúng như Khô Nhạc nói, những người bị gieo chú ấn đều là các lão bối của U Đô, trong tay nắm binh quyền, người nào người nấy tu vi không hề thấp, nếu như bọn họ chết thì U Đô sẽ không còn vững mạnh như trước nữa”.
“Cũng may có buổi đấu đan ngày hôm nay nên mới ép ông ta nói ra, nếu như qua vài chục năm nữa thì U Đô nhất định sẽ bị kiểm soát hoàn toàn”.
“Đúng là một bàn cờ lớn”, từng tiếng trầm trồ hình thành nên cả làn sóng.
“Khô Nhạc”, trong tiếng kinh ngạc là tiếng gằn phẫn nộ của rất nhiều người như tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của chín đại thế gia, Lão Tổ, Trưởng Lão, Thánh Chủ, Điện Chủ của gia tộc Chu Tước, trong đó bao gồm cả Nhạc Sơn và Nhạc Hải.
“Còn muốn xin cho ông ta không?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn những người bị gieo chú ấn.
“Giết, giết ông ta”, tất cả mọi người đều tỏ ra căm phẫn, uổng công bao nhiêu năm nay bọn họ kính trọng Khô Nhạc, không ngờ ông ta lại đối xử với mình như vậy, đây đúng là một sự mỉa mai.
“Giết ta thì các ngươi cũng phải chôn cùng”, Khô Nhạc tôi độc, vì bảo toàn tính mạng mà ông ta mới nói ra.
“Ông…”, quá nhiều người tức đến mức suýt phun ra máu, mặc dù biết Khô Nhạc đã có tính toán ngầm từ trước nhưng lại không thể giết ông ta.
“Nhược Thiên Chu Tước, bà dám giết ta?”, Khô Nhạc cười u ám nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.