Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật là đã làm khó cho mọi người rồi”.

“Cho nên có một số chuyện chúng ta cố gắng làm càng sớm càng tốt”, Diệp Thành lên tiếng, “mạng lưới tình báo chính là tai mắt của Chính Dương Tông, đã đến lúc xử lý bọn họ rồi. Khi tam tông nổ ra hỗn chiến, mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông bị đánh cho tê liệt, giờ đến lượt Chính Dương Tông rồi, bọn họ cũng giống như những kẻ mù, không có sự giám sát của mạng lười tình báo thì chúng ta dễ dàng hành động hơn nhiều”.

“Việc này ngươi phải gọi ta theo, ta thích nhất là đột kích như vậy”, Thượng Quan Huyền Cương lập tức xoa xoa tay.

“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “sự thực chứng minh dưới sự áp chế thực lực tuyệt đối sẽ có hiệu quả không ngờ, cũng giống như trận chiến lần này, chúng ta phải đánh cho thật đẹp, khi tiêu diệt được mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông thì chúng ta cũng sẽ làm như thế, cái chúng ta cần chính là nhanh chóng và dứt khoát”.

“Đêm nay cứ làm vậy đi”, Thượng Quan Huyền Cương với bộ dạng nóng lòng muốn thử. Đừng thấy ông ta tỏ thái độ mà nghĩ ngay thẳng, thực ra từ trong cốt cách, ông ta là một kẻ tiện nhân không hơn không kém.

“Từ đã”, Diệp Thành xua tay, “Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc đang âm thầm điều tra cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông ở Nam Sở, đợi tới khi điều tra ra được toàn bộ rồi thì ra tay cũng không muộn, đã không đánh thì thôi, đã đánh là phải đánh triệt tận gốc”.

“Ta nói, chúng ta có thể ăn chút gì đó được không?”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Cổ Tam Thông ngồi một bên lên tiếng phàn nàn, “các người rõ ràng là định nói đến sáng mai mà”.

Ngay lập tức, Thượng Quan Huyền Tông bật cười, dặn dò xuống dưới, thế rồi tiệc rượu được bày biện chu đáo.

Khung cảnh lúc này rất náo nhiệt, người nhà Thượng Quan tâm trạng hào hứng. Hôm nay bọn họ dành được hiến thắng và còn có chỗ dựa vững chắc, đây đúng là song hỉ lâm môn.

“Ta thấy cô cứ nhìn ta như vậy khiến ta rất ái ngại”, Diệp Thành ngồi trước một cái bàn, hắn rót cho mình một chén rượu rồi quay sang nhìn phía Thượng Quan Ngọc Nhi, từ khi ngồi xuống tới bây giờ, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn hắn cả nửa canh giờ rồi.

“Ta thích nhìn ngươi như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một tay xoa má, cười tươi rói trông thật mê người.

So với cô ta thì Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên cạnh Diệp Thành vẫn khép nép hơn. Mặc dù cô ta cũng nhìn nhưng chốc chốc mới lén nhìn Diệp Thành, không thể hiện ra như Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Có thời gian ta giúp cô mở thần hải”, bị nhìn tới mức phát ngại, Diệp Thành bất giác đổi chủ đề.

“Được thôi”, Thượng Quan Ngọc Nhi đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn Diệp Thành, cô ta tươi cười, “ngươi không có gì muốn nói với ta à?”

“Nói gì cơ?”, Diệp Thành chép miệng đáp lại một câu.

“Sao ta lại nghe nói đêm đó ngươi cũng cướp của tỷ tỷ ta nhỉ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn mỉm cười nhìn Diệp Thành.

Nghe vậy, ánh mắt của các lão bối đều đổ dồn về phía Diệp Thành.

Có thể thấy người nào người nấy mặt mày tối sầm, nếu không phải Thượng Quan Ngọc Nhi nói ra thì bọn họ cũng không biết có chuyện này, mẹ kiếp, tên này đúng là cướp nhiều thành nghiện rồi.

“Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành ái ngại cười trừ, nói rồi không quên liếc sang Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên, “hôm đó trời tối mà, có trời mới biết đó là tỷ tỷ của cô, vả lại ta cũng chưa từng gặp cô ta, phải không nào? Huống hồ sau khi ta biết là tỷ tỷ của cô thì ta đã trả lại luôn rồi mà”.

“Vậy còn được”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.

“Ta làm việc cũng đáng tin lắm”.

“Này, tỷ ta thích Tần Vũ rồi, ta thích Diệp Thành, ngươi nói phải làm sao đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Ngọc Nhi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên trừng mắt với cô ta, khuôn mặt ửng đỏ, bị muội muội tiết lộ bí mật khiến cô nóng ran mặt mày.

“Tỷ, sớm muộn gì hắn cũng biết mà”, thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của tỷ tỷ, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.

“Muội còn nói nữa”.

“Ta đi tiểu một tí”, Diệp Thành bị kẹp ở giữa lập tức đứng dậy.

“Vừa hay ta cũng muốn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đứng dậy khiến Diệp Thành và cả nhóm lão bối đều bất giác giật giật khoé miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK