Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Diệp Thành bước ra khỏi địa cung.

Thiên Đình về đêm vô cùng yên tĩnh nhưng vẫn có một vài đệ tử chăm chỉ đang tu luyện khắc khổ.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn cứ thế sải bước đi, tiến vào đại điện của Thiên Đình.

Trong đại điện có một bóng người đang đứng đó, lúc này người này đang ngẩng đầu nhìn vì sao thái cổ, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Hồng Trần Tuyết.

“Tiền bối rất chuyên tâm”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ta đang đợi ngươi đấy”, Hồng Trần Tuyết thu lại ánh mắt phất tay tạo ra một màn nước, trong màn nước đó là một nữ tử mặc y phục tím với thần hoa bao quanh, trông y như tiên nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm.

“Ngươi không xa lạ gì với người này chứ?”, Hồng Trần Tuyết nhìn sang Diệp Thành.

“Tử Huyên, là hình nộm của ta”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng nhưng ánh mắt lại loé lên ánh sáng.

Người biết thân phận thực sự của Tử Huyên chỉ có hắn và Thái Hư Cổ Long.

Cô ấy là hình nộm không hề giả nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một phần tàn hồn của nữ đế Nguyệt Thương, về điểm này thì có phần tương đồng với Thái Hư Cổ Long, bọn họ đều từng có mối quan hệ với tộc chí tôn thiên hạ.

Còn vì sao trên khuôn mặt cô ấy lại có vết thương thì đương nhiên là vì nhiều lý do khi ở nước Nam Triệu.

Có lúc hắn nghĩ rằng, nếu như lúc đó Tử Huyên không bay đi thì cô ấy có thể bảo vệ hắn về Nam Sở và sẽ không xảy ra nhiều chuyện đau thương sau này.

Thế nhưng tạo hoá lại trêu người, Tử Huyên bay đi khiến hi vọng cuối cùng của hắn tan vỡ, hắn chỉ có thể kì vọng vào Lý Tiêu quốc sư của đất nước ở thế giới người phàm, và trong trong lúc này vẫn xảy ra biến cố.

“Cô ấy không chỉ là một hình nộm”, khi Diệp Thành trầm ngâm thì Hồng Trần Tuyết lên tiếng, giọng nói đầy ý tứ.

“Tiền bối có gì cứ nói thẳng”.

“Sư tôn của ta đang truy sát người mặc áo bào tím ở Đại Sở, còn cô ấy cũng đang truy sát người mặc áo bào tím đó”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng.

“Cô ấy cũng đang truy sát người mặc áo tím?”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn bất định.

“Sự thực chứng minh cô ấy quả thực không phải là một sự tồn tại bình thường, khả năng chiến đấu ngang hàng với sư tôn của ta”.

“Sư tôn của người và th đều là bậc thông thiên, diệt kẻ mặc áo tím kia hẳn không phải là chuyện khó”.

“Để kẻ đó bỏ trốn rồi”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu bất lực”, “hắn chạy vào trong Thị Huyết Điện, có sự bảo vệ của Thị Huyết Điện cho dù là sư tôn hoặc Tử Huyên thì cũng không thể tiến xa thêm”.

“Vậy ý của người là kẻ mặc áo bào tím có mối quan hệ mật thiết với Thị Huyết Điện?”, Diệp Thành cau mày nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Ta cũng không rõ”, Hồng Trần Tuyết trầm ngâm, “với tin tình báo hiện tại thì bọn họ nhất định đã đạt được thoả hiệp nào đó nhưng cho dù là liên thủ với nhau bằng cách nào thì cũng không phải là tin tốt đẹp với Thiên Đình của Nam Sở”.

“Binh mà ta bảo người điều đi thì sao?”

“Đã tới vị trí chỉ định vào hôm qua”.

“Tiếp tục điều tra kẻ mặc áo bào tím, Tử Huyên và sư tôn Hồng Trần của người”, Diệp Thành nói rồi đứng dậy, hắn sải bước ra khỏi đại điện sau đó còn truyền âm lại, “Tịch Nhan giao cho người”.

“Được”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thật sâu, sao bà ta có thể không hiểu ý Diệp Thành cho được, ý hắn chính là để bà ta rèn luyện Tịch Nhan hà khắc đây mà.

Vẫn là khung cảnh về đêm, Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, hắn dừng chân ở một đỉnh núi không quá lớn ở Thiên Đình.

Từ xa hắn đã trông thấy một bóng dáng già lão đang khoanh chân ngồi trên vân đoan hấp thu tinh nguyên của đất trời.

Đó là Vu Phong, một thiếu niên già trước tuổi, chỉ mới mười mấy tuổi đã có bộ dạng giống như một ông lão, tu vi và huyết mạch của hắn không có gì đặc biệt nhưng khả năng chịu đựng của hắn thì không phải ai cũng có thể so sánh trong lớp thanh niên cùng tuổi.

Bái kiến Thánh Chủ!

Thấy Diệp Thành đến, Vu Phong vội đứng dậy cung kính hành lễ.

Không cần đa lễ!

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn đặt tay lên vai Vu Phong, sức mạnh huyết mạch và căn nguyên thánh thể xuất hiện thâm nhập vào trong cơ thể Vu Phong với tính xâm lược.

Hự!

Vu Phong hự lên một tiếng, vẻ mặt hắn đau đớn nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng vì hắn biết Diệp Thành đang giúp hắn, đây là vinh hạnh vô thượng, số mệnh của hắn có lẽ sẽ như được trùng sinh niết bàn vào thời khắc này.

Không lâu sau đó, mái tóc bạc trắng của hắn nhanh chóng đổi thành màu đen, dáng người hắn thẳng hơn, làn da nhăn nheo cũng căng bóng hơn và có tính đàn hồi, đôi mắt vẩn đục khôi phục lại vẻ tinh nhanh.

“Đây mới là dáng vẻ của một thanh niên mười sáu tuổi nên có”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vẫn chưa thu tay lại mà dùng sức mạnh huyết mạch và căn nguyên thánh thể giúp Vu Phong tẩy luyện cơ thể, mở ra các đường kinh mạch lớn của hắn.

Hự! Hự! Hự!

Cơ thể Vu Phong liên tục run lên, từng âm thanh nối tiếp nhau, tu vi của hắn nhanh chóng tăng cao.

Đây không phải là Diệp Thành đang giúp hắn đột phá mà là căn cơ của hắn quá thâm hậu, cơ thể của hắn giống như một ngọn núi chứa đựng bảo bối khổng lồ, còn sức mạnh huyết mạch và căn nguyên thánh thể của Diệp Thành lại chính là chìa khoá mở ra nơi chứa đựng bảo bối đó.

Cũng đúng như Diệp Thành nói, cái mà Vu Phong thiếu không phải là nghị lực tu đạo mà là một cơ hội.

Trời gần sáng Diệp Thành mới thu tay lại.

Phù!

Vu Phong thở phào một hơi, vẻ mặt vô cùng kích động.

Hiện giờ hắn không còn trong bộ dạng già lão nữa mà giống như một thiếu niên rạng rỡ đầy sức sống.

Đa…đa tạ Thánh Chủ!

Vu Phong chan hoà nước mắt, nói rồi quỳ phịch xuống đất.

Yên tâm củng cố tu vi!

Diệp Thành tế gọi ra một luồng sức mạnh ôn hoà ôm lấy hắn, sau đó quay người biến mất khỏi đỉnh núi, mãi cho tới hắn đi xa rồi mới có âm thanh truyền lại, “con là một người có tâm sự, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm, Thiên Đình Nam Sở chính là hậu thuẫn vững chắc của con”.

Trên đỉnh núi, Vu Phong vẫn đứng thẫn thờ như pho tượng đá bất động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK