“Nhanh nhanh nhanh, còn ngây ra đó làm gì!”, thấy Huyết Khung nổi giận, mấy đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, lập tức bay ra khỏi ngọn núi.
Ầm! Bùm!
Ngay lập tức, đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện lao ra từ các đỉnh núi khác nhau của dãy núi Hoàng Tuyền, mục tiêu là thành cổ Hoàng Tuyền, muốn đuổi theo Hạo Thiên thế gia thì phải dùng tới truyền tống trận ở nơi đó.
Cứ thế, vùng đất vừa mới yên ắng chưa được bao lâu đã lại trở nên náo nhiệt.
Bên này, trong thành cổ Chân Long, hơn nửa số người của Hạo Thiên thế gia đã được dịch chuyển tới thành cổ Nam Dương.
Phía trên hư thiên của thành cổ, Diệp Thành đeo mặt nạ đứng đó như một bức tượng đài, nhìn thế giới bên dưới bằng cặp mắt sắc bén, sẵn sàng đối phó với những tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.
“Trần Dạ”, phía sau có một giọng nữ vang lên, nhưng người tới không phải phía Hạo Thiên Thi Nguyệt mà là phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn: Hoa Tư.
Nghe thấy tiếng gọi của Hoa Tư, Diệp Thành dời tầm mắt, mỉm cười lịch sự theo đúng lễ nghĩa.
“Cảm ơn con đã về cứu chúng ta”, Hoa Tư bước lên một bước, nở nụ cười cảm kích chân thành.
“Chuyện này do ta mà nên, tiền bối đừng nói thế”, Diệp Thành lại đưa mắt nhìn hư thiên bốn hướng.
“Hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Hạo Thiên thế gia”, Hoa Tư thầm nói trong lòng, nhất là khi nghe Diệp Thành dùng từ ‘tiền bối’ để gọi, bà không khỏi thầm thở dài, xét về vai vế gia tộc thì Diệp Thành nên gọi bà một tiếng di mẫu.
Dù sao trong lòng thanh niên tóc trắng trước mặt bà vẫn có khúc mắc với Hạo Thiên thế gia.
Nhất thời, cả hai đều im lặng.
Không biết đến khi nào Hoa Tư mới nhìn Diệp Thành: “Trần Dạ, về chuyện của mẫu thân con…”
“Tiền bối, đó đều là chuyện quá khứ rồi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng ngắt lời Hoa Tư.
“Dù thế nào đi nữa cũng là Hạo Thiên thế gia có lỗi với mẫu thân của con”, Hoa Tư hít sâu một hơi, tuy Diệp Thành không muốn nhắc đến chuyện này nhưng bà vẫn nói, đây là nút thắt trong lòng nên dù thế nào cũng phải tháo gỡ.
“Không ai có lỗi với ai cả, là thâ nương của ta số khổ”, Diệp Thành cười mỉa mai, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn đôi chút.
Lời này vừa nói ra, bàn tay sau ống tay áo của Hoa Tư không khỏi nắm chặt, trong lòng bà lại thở dài, bà muốn giúp Diệp Thành tháo gỡ nút thắt nhưng bà vẫn đánh giá quá thấp tính tình của hắn.
Trong im lặng, bà từ từ quay người, bước xuống hư thiên.
Bà vừa đi, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sáng, hắn nhìn chằm chằm một hướng trên hư không, tuy không biết cách bao xa nhưng dường như đã loáng thoáng thấy bóng dáng của đại quân.
Ầm!
Chẳng mấy chốc, bầu trời phía xa vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, từ rất xa mà cũng có thể nghe thấy.
“Đuổi tới rồi sao?”, nghe thấy tiếng nổ, phía Hạo Thiên Huyền Hải lần lượt bay lên hư thiên, ánh mắt cũng nhìn về hướng hư không xa xa giống như Diệp Thành.
“Đạo thân đã phá huỷ truyền tống trận”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.
“Khoảng cách từ thành cổ Hoàng Tuyền tới thành cổ Chân Long là hơn ba mươi nghìn dặm, không có truyền tống trận, bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta trong thời gian ngắn”.
“Nhưng cũng không loại trừ khả năng đại quân Thị Huyết Điện sẽ tới từ nơi khác”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, Thị Huyết Điện sẽ không để cho Hạo Thiên thế gia rời đi, phía trước chắc chắn có chướng ngại vật”.
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đột nhiên trở nên khó coi.
Tuy lúc trước sơ tán với tốc độ chậm nhưng Thị Huyết Điện không biết hành tung của họ.
Nhưng bây giờ thì khác, hành tung đã bị bại lộ, mục tiêu của đại quân Thị Huyết Điện rất rõ ràng, một khi đã có mục tiêu thì tốc độ của chúng sẽ rất nhanh, Bắc Sở có vô số thành cổ, truyền tống trận có ở khắp nơi, muốn tới đây chỉ là vấn đề thời gian.
Đi!
Khi mọi người đang cân nhắc thì Diệp Thành đã xoay người đi đầu tiên, bay vào truyền tống trận như một tia kinh mang.
Phía sau hắn, nhóm Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn về hướng bầu trời phía xa lần nữa rồi cũng bay vào truyền tống trận.
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Bên này, giữa những ngọn núi trập trùng tràn ngập tiếng gào thét của Huyết Khung.
Vừa rồi bọn họ đang dùng truyền tống trận rồi lại gặp phải sự cố thông đạo không gian sụp đổ.
Lại? Tại sao nói là ‘lại’?
Đây không phải lần đầu bọn họ bị bẫy như thế này, trong truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, phân điện thứ chín của bọn họ tổn thất nặng nề, hầu như những người có tu vi thấp hơn cảnh giới Không Minh đều chôn vùi trong vết nứt không gian.
Ông ta là điện chủ, chinh chiến sa trường đã lâu nhưng lại phạm phải sai lầm không đáng có thế này hai lần liến tiếp chỉ trong ba ngày, điều này khiến ông ta vốn đã tức giận, thoáng chốc lại như hoá thành ác ma nổi điên.
“Điện chủ, chúng ta đi đường vòng đến thành cổ khác đi!”, một thống lĩnh khập khiễng đi tới: “Truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền đã bị phá huỷ, truyền tống trận của thành cổ Chân Long chắc chắn cũng sẽ bị phá huỷ, còn có thành cổ Nam Dương tiếp theo nữa, truyền tống trận cũng sẽ bị phá huỷ như vậy thôi. Chín mươi nghìn dặm nếu bay tới đó thì rất khó đuổi kịp bọn chúng, vậy nên muốn đuổi kịp bọn chúng trong thời gian ngắn, chúng ta phải tìm thành cổ nào có truyền tống trận liên tục dịch chuyển, so với bay tới thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”.
“Ngoài thành cổ Chân Long, còn nơi nào gần đây nữa?”, Huyết Khung hỏi với vẻ mặt gớm ghiếc.
“Thành cổ Thiên Táng cách đây gần sáu mươi nghìn dặm”, thống lĩnh đó lập tức trả lời: “Thuộc hạ đã tra rồi, truyền tống trận ở đó vẫn còn nguyên vẹn”.
“Tập hợp đại quân đi về phía thành cổ Thiên Táng”, Huyết Khung hạ lệnh ngay: “Còn nữa, truyền tin cho trụ sở chính của Thị Huyết Điện, chúng ta cần quân tiếp viện để ngăn chặn Hạo Thiên thế gia ở phía trước”.
“Đã hiểu”.
Bên này, phía Diệp Thành đã tới trước truyền tống trận của thành cổ Nam Dương, người của Hạo Thiên thế gia tới trước đã di chuyển trước theo từng đợt.
Vừa tiếp đất, Diệp Thành đã trải ra một tấm bản đồ cực lớn, nheo mắt nhìn từng nơi trên bản đồ.
“Lão Đại, có chuyện gì huynh cứ giao phó”, đạo thân xoa xoa hai tay bước lại gần: “Tính kế người khác là nghề của ta rồi”.
“Nơi này, thành cổ Thiên Táng”, Diệp Thành chỉ vào một nơi trên bản đồ: “Bằng mọi giá phải phá huỷ được truyền tống trận ở nơi đó cho ta, bây giờ lập tức hành động”.
“Được!”, đạo thân không chút chậm trễ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Ngươi sợ phía Huyết Khung sẽ đi vòng tới thành cổ Thiên Táng để dùng truyền tống trận à?”, các lão tổ đều là người thông minh, ngay lập tức nhìn ra ý đồ của Diệp Thành.
“Đã chịu thiệt một lần, hai lần, lần thứ ba bọn chúng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, so với bay thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”, Diệp Thành nhẹ gật đầu: “Chỉ cần phá huỷ truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể đuổi kịp chúng ta, tiếp theo chúng ta chỉ cần xử lý chướng ngại vật phía trước nữa thôi, vượt qua được sẽ là bầu trời rộng lớn”.
“Tiểu tử ngươi biết nhiều thật đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải tặc lưỡi.
“Trải qua nhiều cuộc chiến, tự nhiên sẽ biết thôi”, Diệp Thành nói xong thì xoay người rời đi.
Mọi người phía sau đều im lặng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã hơi khác.