“Tám trăm nghìn, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?”, trên vân đài, ông lão họ Dạ nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai phản hồi.
“Nếu không còn ai trả giá cao hơn thì viên đá này sẽ…”
“Ta trả một triệu”, không đợi ông ta nói xong, một giọng nói đã cắt ngang.
“Tám trăm nghìn đã muốn mua viên linh châu đó, ông nghĩ đơn giản quá đó”, người ra giá đương nhiên là Diệp Thành, viên linh châu đó không tệ, đáng giá tám trăm nghìn linh thạch, nếu đã biết thì đương nhiên hắn sẽ không để Ngô Trường Thanh được lời.
Sắc mặt Ngô Trường Thanh trở nên u ám, có lẽ chuyện đấu giá đã để lại quá nhiều nỗi ám ảnh cho ông ta, nghĩ lại buổi đấu giá ở chợ đen U Minh ngày đó, chẳng phải ông ta đã bị Diệp Thành lừa rất thảm sao?
“Một triệu một trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
“Nhiều hơn ông một trăm nghìn, một triệu hai trăm”, giọng Diệp Thành lập tức vang lên ngay sau đó, hơn nữa giọng điệu còn rất thản nhiên, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Một triệu ba trăm nghìn”.
“Thêm hai trăm nghìn nữa, một triệu năm trăm nghìn”.
“Một triệu sáu”, Ngô Trường Thanh đập tay xuống ghế, đứng bật dậy từ chỗ ngồi. Ông ta nhìn Diệp Thành ở nơi xa bên này, dường như có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng dưới lớp áo bào đen của ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành.
Tên này thì hay rồi, hô một triệu năm trăm nghìn xong thì bắt đầu cúi đầu lau linh châu của mình, làm như mình là người ngoài cuộc, một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại.
Khụ khụ!
Cuối cùng ông lão họ Dạ ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng này, thấy không còn ai tăng giá nữa, ông ta mỉm cười nhìn Ngô Trường Thanh: “Vị đạo hữu này, ông có muốn xẻ công khai không?”
“Có”, Ngô Trường Thanh rít ra từ này từ kẽ răng, sau đó tái mặt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, nếu không vì hắn thì ông ta cũng không nâng giá lên gấp đôi như vậy.
Ngay sau đó, ông lão họ Dạ vung dao đá lên, mọi người đều nhìn sang, ai cũng muốn xem bên trong viên đá được đấu giá cao nhất từ khi Đại hội đấu thạch bắt đầu đến nay sẽ có bảo bối gì?
Chẳng bao lâu, từng lớp đá được xẻ ra.
Trên ghế ngồi, Diệp Thành cất viên linh châu được lau sáng bóng đi, sau đó lại lấy một viên linh châu khác từ trong túi đựng đồ ra, đầu tiên hắn hà hơi lên đó rồi lấy một miếng vải trắng cẩn thận lau chùi.
Có ánh sáng! Có ánh sáng!
Chẳng mấy chốc tiếng la hét bắt đầu nối tiếp nhau, trong viên đá Ngô Trường Thanh đấu giá được đúng là có bảo bối, và cũng chính là viên linh châu màu đỏ cũ kĩ mà Diệp Thành nhìn thấy.
“Nếu không còn ai trả giá cao hơn thì viên đá này sẽ…”
“Ta trả một triệu”, không đợi ông ta nói xong, một giọng nói đã cắt ngang.
“Tám trăm nghìn đã muốn mua viên linh châu đó, ông nghĩ đơn giản quá đó”, người ra giá đương nhiên là Diệp Thành, viên linh châu đó không tệ, đáng giá tám trăm nghìn linh thạch, nếu đã biết thì đương nhiên hắn sẽ không để Ngô Trường Thanh được lời.
Sắc mặt Ngô Trường Thanh trở nên u ám, có lẽ chuyện đấu giá đã để lại quá nhiều nỗi ám ảnh cho ông ta, nghĩ lại buổi đấu giá ở chợ đen U Minh ngày đó, chẳng phải ông ta đã bị Diệp Thành lừa rất thảm sao?
“Một triệu một trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
“Nhiều hơn ông một trăm nghìn, một triệu hai trăm”, giọng Diệp Thành lập tức vang lên ngay sau đó, hơn nữa giọng điệu còn rất thản nhiên, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Một triệu ba trăm nghìn”.
“Thêm hai trăm nghìn nữa, một triệu năm trăm nghìn”.
“Một triệu sáu”, Ngô Trường Thanh đập tay xuống ghế, đứng bật dậy từ chỗ ngồi. Ông ta nhìn Diệp Thành ở nơi xa bên này, dường như có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng dưới lớp áo bào đen của ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành.
Tên này thì hay rồi, hô một triệu năm trăm nghìn xong thì bắt đầu cúi đầu lau linh châu của mình, làm như mình là người ngoài cuộc, một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại.
Khụ khụ!
Cuối cùng ông lão họ Dạ ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng này, thấy không còn ai tăng giá nữa, ông ta mỉm cười nhìn Ngô Trường Thanh: “Vị đạo hữu này, ông có muốn xẻ công khai không?”
“Có”, Ngô Trường Thanh rít ra từ này từ kẽ răng, sau đó tái mặt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, nếu không vì hắn thì ông ta cũng không nâng giá lên gấp đôi như vậy.
Ngay sau đó, ông lão họ Dạ vung dao đá lên, mọi người đều nhìn sang, ai cũng muốn xem bên trong viên đá được đấu giá cao nhất từ khi Đại hội đấu thạch bắt đầu đến nay sẽ có bảo bối gì?
Chẳng bao lâu, từng lớp đá được xẻ ra.
Trên ghế ngồi, Diệp Thành cất viên linh châu được lau sáng bóng đi, sau đó lại lấy một viên linh châu khác từ trong túi đựng đồ ra, đầu tiên hắn hà hơi lên đó rồi lấy một miếng vải trắng cẩn thận lau chùi.
Có ánh sáng! Có ánh sáng!
Chẳng mấy chốc tiếng la hét bắt đầu nối tiếp nhau, trong viên đá Ngô Trường Thanh đấu giá được đúng là có bảo bối, và cũng chính là viên linh châu màu đỏ cũ kĩ mà Diệp Thành nhìn thấy.