Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị ba Cơ Tuyết Băng bao vây, ba giọng nói lãnh đạm mà dễ nghe vang lên, lại ba loại bí pháp khác được thi triển.
Lập tức, dưới chân Diệp Thành xuất hiện một đại trận kỳ dị, giam cầm lấy hắn, tiếp đó một bông hoa sen khổng lồ tầm năm trượng xuất hiện, còn hắn ở ngay chính giữa bông sen.
Cánh hoa sen trong suốt như pha lê, rực rỡ hoàn mỹ, lần lượt quấn quanh trung tâm như muốn biến thành nụ hoa, khí tức ba màu tuôn ra, không ngờ lại không ngừng mài mòn, hoà tan khí huyết của hắn.
“Mẹ nó, lại là bí pháp gì đây”, Diệp Thành thầm chửi.
Hắn còn nhớ trong cuộc thi tam tông, hắn bị hoa sen quỷ dị này chém rất thảm, bị áp chế tột độ khiến hắn phải sử dụng bí pháp tế đàn của Liễu Dật mới đổi được sức chiến đấu mạnh mẽ, một chiêu phá vỡ rồi thoát ra.
Bây giờ lại bị bí pháp này bao vây, hắn thật sự rất tức giận.
“Ta đã không còn là Diệp Thành khi đó nữa”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, khí huyết bị ép về đan hải mạnh mẽ lao ra khỏi linh khiếu, rót vào các kinh mạch trong cơ thể, sau đó tản ra từ các lỗ chân lông tựa như một đám cháy.
Mở!
Diệp Thành lạnh lùng hô lên, cánh hoa đang bao quanh hắn đã tách ra một chút.
Mở!
Lại một tiếng gằn nữa, cánh hoa đã tách được bắt đầu nứt ra.
Mở!
Tiếng hét thứ ba vang lên, hoa sen khổng lồ bị hắn phá vỡ, còn hắn như một con giao long bay ra khỏi đó, một chưởng quét sạch hư không, ba Cơ Tuyết Băng vốn đang hứng chịu phản phệ lập tức bị đẩy lùi.
Phụt! Phụt!
Trong lúc lùi lại, hai đạo thân của Cơ Tuyết Băng đã hoá thành làn khói xanh rồi biến mất, không phải vì phản phệ mà vì thời gian của bí pháp đã hết, ngay cả bản tôn là cô ta cũng lảo đảo lùi lại vài bước.
“Hắn là thứ quái thai gì vậy?”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày, bí pháp liên tiếp bị phá vỡ, kẻ luôn cao ngạo tự tin như cô ta không ngờ lại sinh ra cảm giác bất lực, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của cô ta.
“Thời gian của bí pháp đã hết rồi sao?”, bên này, Diệp Thành vừa xoay cổ vừa chậm rãi bước đến, mỗi bước hắn đi, khoảng không đều phát ra tiếng “bịch bịch”.
“Nếu thời gian đã hết thì bây giờ đến lượt ta”, Diệp Thành cười để lộ hai hàm răng trắng.
Nói rồi hai tay hắn run lên, một tay cầm chắc chiến mâu màu đen, một tay cầm Bá Long Đao.
Thấy thế, Cơ Tuyết Băng cau mày, sau đó quay người, bước trên hư không vội vàng bỏ trốn, bởi vì tên thanh niên trước mặt cô ta quá kỳ dị, nếu đánh tiếp khả năng cao cô ta sẽ bại trận.
Muốn đi?
Phía sau cô ta, Diệp Thành khí huyết ngút trời, hắn giẫm trên tinh hà màu vang chạy theo, Thái Hư Thần Hành Thuật huyền diệu khiến hắn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách mấy trăm trượng với Cơ Tuyết Băng, mà nhất mâu cũng bắn ra thần mang đáng sợ.
Cơ Tuyết Băng chợt quay người lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hút trọn thần mang kia.
“Tương đương với bí pháp Thái Hư Động”, Diệp Thành ngạc nhiên, không ngờ Cơ Tuyết Băng cũng có bí pháp này.
Sau khi hút thần mang vào, Cơ Tuyết Băng không dám ham chiến nữa, xoay người vượt qua hư không, tốc độ chạy trốn cũng không hề chậm, như một đạo Thần hồng ba màu, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trong hư không.
Đứng lại!
Diệp Thành bước trên thất tinh, sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, tốc độ còn nhanh hơn Cơ Tuyết Băng.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Chẳng mấy chốc, những ngọn núi lần lượt sụp đổ, cảnh tượng còn lớn hơn trước, đương nhiên lại thú hút sự chú ý của nhiều người hơn.
“Đây… Đây là tình huống gì? Mới nãy Huyền Linh Chi Thể còn đang đuổi giết Tần Vũ, sao mới một lát mà đã đảo ngược lại rồi?”
“Thời gian này Huyền Linh Chi Thể làm sao vậy!”, có người gãi đầu rất phiền muộn: “Đầu tiên là Diệp Thành của Hằng Nhạc, sau đó là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể, tiếp nữa là sát thần Phong Vân Tần Vũ, còn có Thánh tử của thế lực bí ẩn kia nữa…”
“Thật ấy! Hoắc Tôn thì không nói, ít nhất Huyền Linh Chi Thể với hắn ta ngang tài ngang sức, nhưng còn sát thần Phong Vân Tần Vũ với Thánh tử thế lực bí ẩn kia từ đâu nhảy ra vậy?”
“Truyền thuyết Huyền Linh Chi Thể bất bại đâu? Thế này là thế nào?”
Không bao lâu, tin tức thế này lại lan khắp như có cánh, trong vòng chưa đầy một khắc mà đã lan khắp Nam Sở, sau đó lại từ Nam Sở truyền khắp Đại Sở.
“Xem đi xem đi, ta nói mà!”, Cổ Tam Thông đang khắc trận văn ở Tư Đồ thế gia bĩu môi: “Chắc chắn tiểu tử đó không có âm mưu gì tốt”.
“Cú đánh trả này đẹp lắm”, Long Nhất giật giật khoé miệng.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, Cơ Tuyết Băng liên tục bị thương, lần này đổi thành cô ta là người chật vật.
Tốc độ chạy của Diệp Thành cực nhanh, khả năng đuổi giết không phải chỉ nói đùa, mấy lần hắn đã suýt đuổi kịp Cơ Tuyết Băng, tuy lần nào cô ta cũng có thể tránh thoát nhưng hắn vẫn khiến cô ta bị thương không nhẹ.