Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nói chuyện, thì Côn Bằng Hoàng đã đến đỉnh núi, tám Đại Thánh sau lưng không phân biệt, còn có Đại Thánh giả thành thái tử Côn Bằng, cộng lại toàn bộ thì có mười Đại Thánh.

“Đúng là tộc Côn Bằng, đội quân này không nhỏ đâu”. Phân thân Diệp Thành lên tiếng, có chút hứng thú liếc nhìn mười người, cuối cùng ánh mắt tập trung nhìn thái tử Côn Bằng kia.

Lúc phân thân nói chuyện, bản gốc Diệp Thành đã dùng bí thuật, kết nối với tầm nhìn phân thân của hắn.

Bỗng nhiên hắn nheo hai mắt, Đại Thánh Côn Bằng kia tuy che giấu rất tốt, nhưng lại khó tránh được tiên nhãn của hắn, đó không phải là thái tử Côn Bằng, mà là người khác biến hóa.

“Chiêu “treo đầu dê bán thịt chó” này được lắm”. Bản gốc Diệp Thành cười lạnh, hắn không bất ngờ với chuyện này, có vết xe đổ từ trận chiến đẫm máu của tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng đương nhiên sẽ có phòng ngừa.

“Dám động đến mỏ quặng tộc Côn Bằng ta, dám bắt người tộc Côn Bằng ta, các hạ chắc chắn không phải người vô danh”. Côn Bằng Hoàng lên tiếng, không chớp mắt nhìn Diệp Thành chằm chằm, với đạo hạnh tu vi của ông ta, có thể nhìn ra được thân phận Diệp Thành, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấu được vẻ ngoài của Diệp Thành.

“Nam Thiên Thành, nhà họ Vương”. Phân thân Diệp Thành khẽ xoay cổ, còn tùy ý liếc nhìn Đại Thánh giả mạo thái tử Côn Bằng kia: “Thái tử nhà ngươi, hẳn là biết rõ”.

“Đương nhiên là biết rõ”. Đại Thánh kia cười lạnh: “Không cần nói nhiều lời, thả người Côn Bằng tộc ta ra”.

“Thả thì tất nhiên sẽ thả”. Phân thân Diệp Thành dùng linh phù, bên trong thả ra một thanh niên áo tím, đó là thái tử thứ xuất tộc Côn Bằng, cũng rất kỳ diệu, cũng xếp hàng thứ tám.

“Bát hoàng tử nhà ngươi chín nghìn vạn, giá cả hợp lý”. Phân thân Diệp Thành cười nhìn đối phương.

“Rất hợp lý”. Côn Bằng Hoàng lạnh nhạt lên tiếng, cũng không tức giận, mà âm thầm truyền âm cho các Đại Thánh bên cạnh: “Hắn là phân thân, có tìm được chỗ của bản gốc hắn không”.

“Kỳ quá, không thể tìm ra!”. Rất nhiều Đại Thánh đều đáp lại, nhíu chặt mày: “Dùng bí pháp che giấu huyền cơ, một vài liên lạc trong tối, tìm kiếm rồi cũng bị cắt rồi”.

“Có thể phong ấn hắn ngay không”. Côn Bằng Hoằng trừng mắt phân thân Diệp Thành, tiếp tục truyền âm.

“Quanh người hắn có bày bố pháp trận”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng lên tiếng: “Một khi có người bước vào khu vực đó, phân thân sẽ tự nổ, người của Côn Bằng ta bị bắt cũng sẽ chết chung”.

“Quả nhiên không phải người thường”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói, lập tức truyền lệnh cho quân đội tu sĩ xung quanh Thái Sơn: “Dùng kết giới Phong Thiên, bên ngoài có kẻ làm xằng, giết ngay lập tức”.

“Nhanh nhẹn đi, tiền này có đưa ta hay không”. Diệp Thành duỗi người, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Học theo tộc Kim Ô đi, cần tiền đưa tiền, không đem theo gì thừa thãi, các ngươi dây dưa quá đấy”.

Không nói chứ, câu này của hắn, quả thực Côn Bằng Hoàng dứt khoát hơn, lập tức ném ra túi đựng đồ, bên trong có chín nghìn vạn nguyên thạch: “Đơn giản chỉ muốn tiền thì tộc Côn Bằng sẽ đưa”.

“Ta thích người nhanh nhẹn như vậy”. Phân thân Diệp Thành vươn tay nhận lấy, mở ra xem, xong việc thì bắt đầu đếm từng miếng, không coi ai ra gì, người đến hóng kích cũng thấy xót thay.

Đối với chuyện này, Côn Bằng Hoàng và Đại Thánh cũng không hoảng, bọn họ cần thời gian sắp xếp kết giới Phong thiên, cũng cần thời gian để tìm bản gốc Diệp Thành, bọn họ muốn khiến đối phương càng thả lỏng hơn.

Bọn họ không vội, phân thân Diệp Thành lại càng không vội, hắn cần kéo dài thời gian cho bản gốc.

Nếu thái tử Côn Bằng không đến, vậy bản gốc cũng không cần phải ở đây, muốn tiêu diệt thái tử Côn Bằng, buộc phải đến sào huyệt tộc Côn Bằng, tuy rằng, hắn cực kỳ không muốn đến nơi đó.

Phải biết rằng, sào huyệt tộc Côn Bằng là Chuẩn Đế, còn có một đế binh cực phẩm đáng sợ, có đế binh trấn áp đất trời, cấm pháp thiên đạo của hắn cũng chỉ để trưng mà thôi.

Cho nên, nơi nguy hiểm như vậy, đi vào, nhưng chưa chắc ra được.

Thế nhưng, tuy là vậy, nhưng bản gốc Diệp Thành vẫn sẽ đến, cái gọi là thù hận, đã xâm chiếm tâm trí hắn, khiến hắn điên cuồng, cũng khiến hắn biến thành một kẻ điên không cần mạng.

Quan trọng nhất là, tộc Côn Bằng sắp tự phong, một khi tộc Côn Bằng tự phong, thì hắn không giết được thái tử Côn Bằng, huống hồ còn không biết tộc Côn Bằng đến năm nào mới giải phong ấn, có lẽ chờ đến khi bọn họ giải phong ấn thì hắn cũng chẳng còn nữa rồi, hắn không muốn để lại tiếc nuối như vậy, muốn tiêu diệt Côn Bằng trước khi chết.

Đây là một hành động điên rồ, khả năng cao sẽ mất mạng, nhưng hắn cam nguyện đến đó.

Cảnh tượng trên núi Thái Sơn, có chút kỳ lạ, phân thân Diệp Thành bình tĩnh đếm tiền, mấy người Côn Bằng Hoàng thì bình tĩnh đứng đợi, ai cũng có mục đích riêng, đều tự ngầm hiểu.

Hai bên không vội, mà khiến những người xem xung quanh có chút sốt ruột rồi, bắt cóc đòi tiền, dứt khoát giải quyết đi, đây trò gì vậy, còn đếm từng khối, muốn đếm đến ngày tháng năm nào chứ.

Nhìn ra xa, những người đứng xem có không ít người tụ tập trên tầng mây phía sau, đều ngồi trên đó, chắp tay xem, mẹ nó ông đây xem ngươi đếm, xem ngươi đến mức ngươi ngại luôn!

Các Đại Thánh tộc Côn Bằng đều nhíu chặt mày, đường đường là Đại Thánh, dùng rất nhiều bí pháp truy tìm chỗ của bản gốc Diệp Thành, nhưng đều không tìm ra, đã đánh giá thấp bản lĩnh của Diệp Thành rồi.

“Tiếp tục tìm, tìm được mới thôi!”. Côn Bằng Hoàng ra lệnh, vẻ mặt tái mét bất thường, cũng đang truy tìm bản gốc Diệp Thành, nhìn tìm một vòng cũng không có kết quả.

“Tìm kỹ nhỉ”. Trên đỉnh núi cách đó không xa, Diệp Thành cười lạnh một tiếng, quay người biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK