Đùng! Đoàng!
Thiên địa tràn ngập những tiếng đùng đoàng.
Thiên kiếp cửu Hoàng của Diệp Thành kéo dài đến mức khiến người ta khó hiểu, từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ đã vượt xa thời gian thiên kiếp bình thường.
Tám vị vương cũng như Diệp Thành, họ cũng đang nỗ lực hết mình để chống lại cửu Hoàng, Ma Vương đã bị đá ra khỏi cuộc chơi, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội đột phá.
Hơn nữa, có ví dụ đẫm máu là Ma Vương, họ đã có chuẩn bị, nếu tìm được cơ hội đột phá sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chờ đến lúc lên được cảnh giới Thiên sẽ quay lại sau.
Bên ngoài biển sấm sét, Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã dừng bước nhưng vẫn chưa đi mà lẳng lặng đứng bên mép biển sấm sét, im lặng quan sát những người bên trong.
Lờ mờ có thể nhìn thấy nét buồn bã trên mặt ông ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, tức giận, đến mức khiến cho cả thiên địa đều nổi lên gió buốt, có thể thấy rất nhiều nơi đã đóng thành băng.
“Lão phu tính rồi, sắp xảy ra chuyện lớn”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.
“Ta cũng cảm nhận được sát khí từ Ma Vương”, Chung Giang hít sâu một hơi.
“Ông ta là Ma Vương vô song, cai quản Ma Vực, người kiêu ngạo như vậy, tu vi cường đại như thế, sao có thể cam tâm chịu nhục như này?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Chắc chắn ông ta sẽ báo thù”.
“Ta mong Diệp Thành có thể mau chóng kết thúc độ kiếp”, Dương Đỉnh Thiên lo lắng nhìn Diệp Thành trong biển lôi: “Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện”.
“Sư huynh đang lo…”, Tiêu Phong vô thức nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Đối mặt với đội quân tu sĩ đông đảo của chúng ta, sao tám vị vương có thể đến một mình chứ!”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không ngừng quét quanh hư không: “Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ đều dẫn quân đội tu sĩ tới, chỉ là đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy để đảm bảo vị vương của họ có thể an toàn rời khỏi đây”.
“Hay là chúng ta ra tay trước ạ?”, Chu Ngạo truyền âm tới.
“Không được”, Dạng Chấn đại thống lĩnh của Chính Dương Tông lập tức bác bỏ: “Chúng ta không biết tám vị vương dẫn bao nhiêu quân đội tu sĩ tới, hơn nữa đối phó với thế lực của tám vị vương cùng một lúc là lựa chọn không khôn ngoan, tốt nhất nên duy trì cân bằng hiện tại, hai phe hoà bình là được, bất đắc dĩ mới phải khai chiến”.
“Cũng có lý”, Chung Quy nhẹ nhàng vuốt râu, lại nhìn biển lôi lần nữa: “Nhiệm vụ của chúng ta là không được để hắn gặp nạn”.
Nghe lời này, mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt lại đổ dồn vào biển lôi.
Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn đang dốc hết sức chống lại đòn tấn công của cửu Hoàng, mái tóc dài của hắn vì sử dụng bí thuật mà đã bạc trắng gần hết, dù sức mạnh đang tuần hoàn nhưng khí tức của hắn rõ ràng đã không còn mạnh như trước.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể ta sẽ ngã xuống trước”, Diệp Thành nhìn cửu Hoàng với vẻ mặt cực kỳ khó coi, giây trước Viêm Hoàng vừa bị hắn giết lúc này đã sống lại, điều này khiến hắn cực kỳ bất lực.
Đây vẫn chưa phải điều phiền phức nhất, phiền phức nhất là thọ nguyên của hắn càng lúc càng tiêu hao nhanh, hơn nữa sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh quá độ thì tốc độ tuần hoàn của sức mạnh sẽ chậm lại, khả năng hồi phục cũng ngày càng suy yếu.
“Rốt cuộc tiểu tử đó là quái vật gì vậy?”, Phệ Hồn Vương ở gần nơi Diệp Thành độ kiếp nhất đã không chỉ nheo mắt một lần. Sức sống mãnh liệt của Diệp Thành khiến ông ta cảm nhận được mối uy hiếp rất lớn, bởi vì khi bằng tuổi Diệp Thành, sức chiến đấu của ông ta thật sự kém hắn rất rất nhiều.
“Thiên phú như vậy đến một lúc nào đó chắc chắn sẽ là tai hoạ”, lòng thầm nghĩ như vậy, trong mắt Phệ Hồn Vương loé lên tia sáng lạnh màu máu.
Ngay lập tức, một chưởng của ông ta đẩy lùi Huyền Hoàng đang sát phạt tới, sau đó bất ngờ tung chưởng đánh về hướng Diệp Thành, có lẽ là uy lực quá mạnh nên biển lôi đã dấy lên từng làn sóng dữ tợn.
Khốn kiếp!
Một tia lạnh lẽo loé lên trong mắt Diệp Thành, chống lại sự bao vây tấn công của cửu Hoàng, hắn vốn đã rất gian khổ, bây giờ Phệ Hồn Vương bất ngờ tấn công khiến hắn không kịp đề phòng.
Mở!
Diệp Thành đột nhiên lấy Bá Long Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, một đao chém tan sóng biển lôi hải đang ập tới, nhưng dù vậy hắn vẫn bị đẩy lùi về sau.
Keng!
Đòn tấn công của Huyền Hoàng đã tới, một nhát kiếm chém vào sống lưng hắn rạch ra một đường dài, sau đó một chỉ của Huyền Hoàng phóng tới, đâm xuyên ngực hắn, mấy vị Hoàng đế khác cũng tấn công, hoặc là kiếm mang, hoặc là pháp khí, hoặc là thần thông, từng làn đại chiêu quét tới, thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra.
Tiên Luân Thiên Sinh!
Diệp Thành hét to trong lòng, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh.
Vì đòn đánh lén bất ngờ của Phệ Hồn Vương khiến hắn phân tâm nên mới lần lượt bị cửu Hoàng đánh trọng thương, hắn cần hồi phục vết thương trong thời gian ngắn nhất để có thể đối mặt với đòn tấn công dữ dội hơn tiếp theo.