Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thơ hay”, Diệp Thành đọc thầm một lượt rồi không khỏi cảm thán.

Sau khi cảm thán, Diệp Thành lại đảo mắt liếc vào Đan Hải của mình, ánh mắt nhìn về phía tiên hoả và thiên lôi.

“Ta không biết hai ngươi còn có sở thích này đấy! Thích thơ ca hả?”, Diệp Thành sờ cằm hỏi.

Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là tiên hoả thiên lôi vẫn nhảy nhót, dường như vẫn muốn lao ra khỏi Đan Hải.

“Ngoan ngoãn một chút, đây không phải nơi để chơi”, Diệp Thành khẽ hô một tiếng, dẹp yên thiên lôi tiên hoả, lúc này hắn lại nhìn sang bức tường đá, đọc bài thơ đầy oán hận và đau buồn.



“Bài thơ này…”, Diệp Thành sờ cằm, không biết tại sao đọc bài thơ này hắn luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý.


Ngay sau đó Diệp Thành đã phát hiện ra vấn đề, hắn vỗ đùi cái “đét” rồi nhảy dựng lên.

“Ta nói mà!”

“Trong bài thơ này có tên ta!”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một lượt, từ thứ ba ở dòng đầu tiên, từ thứ hai ở dòng hai, ghép lại chẳng phải chính là “Diệp Thành” sao?

“Còn có tên của sư phụ nữa”, Diệp Thành lại đảo mắt nhìn, chữ thứ năm ở dòng thứ ba, chữ đầu tiên ở dòng thứ tư, ghép lại chính là “Sở Huyên”.

“Diệp Thành, Sở Huyên, bài thơ này hay lắm”.

“Thuộc về ta rồi, he he”, Diệp Thành cười vui vẻ, lập tức lấy ra một tấm ngọc quyển.



Hú!

Sau tiếng sói tru của Diệp Thành, bút lông được linh lực hội tụ trong tay hắn bắt đầu chuyển động trên ngọc quyển một cách rất sinh động, chép lại toàn bộ bài thơ trên bức tường đá, cuối cùng còn rất tự giác viết lên tên mình.

Điều đáng nói là chữ hắn không được đẹp lắm!

“Mang về cho sư phụ, không biết sư phụ có khen mình có tài văn chương không?”, Diệp Thành lại cười rạng rỡ, cuộn ngọc quyển lại, nhét vào trong tay áo.

Chết tiệt!

Khi Diệp Thành đang vui vẻ thì tiếng gào rú của tiểu tử trong Đại La Thần Đỉnh bất chợt vang lên, doạ hắn giật nảy mình.

“Giật cả mình, ngươi bị điên à?”, Diệp Thành đen mặt chửi nó.

“Người… Người đó lớn quá!”, tiểu tử kia dựa vào thành đại đỉnh, ngửa đầu, hai mắt tròn xoe nhìn lên bầu trời phía xa.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi quay đầu nhìn theo, khuôn mặt hắn cũng ngửa lên như tên nhóc.

“Mẹ nó”, Diệp Thành ngẩn ra: “Quá lớn ấy chứ!”

Cũng không thể trách Diệp Thành và tiểu tử ấy có biểu cảm như vậy, bởi vì cảnh tượng phía xa quá mức chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK