Thần tử Yêu tộc được đưa về, nhưng thần tử Ma tộc lại đứng lên, bước lên chiến đài, trong nụ cười mang theo ma tính và tàn ác: “Đấu với bốn đại thần tử, cũng không ngại thêm ta nữa nhỉ?”
“Có phần thưởng gì không?”, Diệp Thành cho một vốc đan dược vào miệng, sau đó lại dùng rất nhiều thần dịch trị thương như không cần tiền vậy, hơn nữa còn dùng rất nhiều.
“Nếu ta thắng thì Ma huyết trong người ngươi thuộc về ta”, thần tử Ma tộc liếm môi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam, dường như có thể nhìn thấy Ma huyết đang chảy trong người Diệp Thành.
“Ngươi thì sao? Lấy gì để cược?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn về phía thần tử Ma tộc.
“Không biết thứ này có lọt vào pháp nhãn của ngươi không?”, thần tử Ma tộc phất tay, một cái hồ lô lơ lửng trong lòng bàn tay hắn ta, bảo hồ ấy tản ra ma khí, cũng là một pháp khí cường đại.
“Luyện Yêu Hồ?”, các lão bối tu sĩ hơi nheo mắt, dường như đã nhận ra hồ này là vật gì.
“Khả năng là Đại Thánh Binh năm xưa đã trấn áp Yêu Vương Yêu tộc”, có người sờ cằm, nói xong còn nhìn về phía thần tử Yêu tộc với ánh mắt kỳ lạ.
Khi mọi người nhìn thì đúng lúc này thần tử Yêu tộc tỉnh lại, nhưng thấy Luyện Yêu Hồ lơ lửng trong tay thần tử Ma tộc, không nói lời nào đã phun ngay ra một ngụm máu.
Những người có mặt đều thở dài, đúng là cảnh tượng kích thích, lúc trước thần tử Yêu tộc lấy Phong Ma Thần Tháp ra cược làm cho thần tử Ma tộc tức điên, bây giờ thần tử Ma tộc lên đài lại lấy Luyện Yêu Hồ ra cược làm cho thần tử Yêu tộc vừa tỉnh lại đã tức ngất đi.
Tiên mẫu Dao Trì day đầu mày, chỉ muốn đánh người, đại hội Dao Trì đang yên đang lành lại thành chiến đài cho các thần tử khiêu chiến Thánh thể, bà vô cùng hoài nghi có phải đám này tới đây để gây sự không, nhìn hiện trường các ngươi đánh nhau đi, Dao Trì của ta đã thành một đống đổ nát rồi.
Nghĩ một lúc, Tiên mẫu Dao Trì không khỏi nhìn về Cơ Tuyết Băng, ánh mắt như đang nói: Nếu biết trước cố hữu của được hoan nghênh thế này thì lão thân đã không cho hắn vào tiên sơn Dao Trì rồi.
Cơ Tuyết Băng ho khan, lấy vô tự thiên thư ra đọc, rất chăm chỉ, tập trung.
So với họ, tu sĩ tứ phương lại hứng khởi, hô to hết đợt này đến đợt khác, đa phần là các tu sĩ trẻ, thậm chí không ít Thánh Nhân lão bối thi thoảng cũng hét lên.
Trên chiến đài, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đã bắt đầu chiến đấu, động tĩnh cực kỳ lớn.
Đầu mày của thần tử Ma tộc khắc Ma văn cổ, sau lưng là Hồng Hoang Ma Thổ, trông hắn ta tựa như Ma vương cái thế, ma khí tung hoành ngút trời, mang theo sức mạnh tàn bạo, khát máu và tịch diệt, bao trùm khắp đất trời.
Tiên tộc có đòn tấn công vô song, Ma tộc tăng thêm thực lực, sau khi thần tử Ma tộc mở thần tàng Ma Đạo, sức chiến đấu tăng lên một bậc, thần thông bí pháp của Ma tộc lại càng bá đạo hơn.
Đương nhiên Diệp Thành không dám coi thường, từ khi bắt đầu chiến đấu hắn đã mở Ma Đạo, thực lực tăng lên đương nhiên không thể so với thần tử Ma tộc, nhưng tu vi của hắn thâm hậu! Khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào như sông như biển, lại có sức chiến đấu luân hồi, hắn vẫn như chiến thần bát hoang, Thánh thể như được đúc bằng vàng.
Trận đại chiến này còn đẫm máu và thảm khốc hơn trận chiến của Diệp Thành với thần tử Yêu tộc lúc nãy, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đều mở Ma Đạo, cả hai đều như kẻ điên, dường như không biết đau là gì, cũng chẳng phòng ngự, chỉ có tiến công và tiến công, chiến đấu trời long đất lở.
“Đánh đi, đánh hắn tàn phế”, trên hư thiên đánh nhau hừng hực khí thế, ở dưới cũng nhộn nhịp sục sôi, Kỳ Vương như ăn phải thuốc nổ, ôm vò rượu hét lên kinh thiên động địa.
“Ồn ào”, Ma tộc Đại Thánh hừ lạnh, sau đó là ánh mắt lạnh như băng, khát máu phóng tới.
“Bớt hù doạ ta đi”, Kỳ Vương lắc đầu, đứng ra sau Tửu Kiếm Tiên, mắt lừa liếc nhìn ba Đại Thánh của Ma tộc, không phục thì lại đây mà đánh!
Ma tộc Đại Thánh tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tửu Kiếm Tiên thì lại im bặt, tu sĩ trẻ tuổi không nhận ra gã say khướt đó, nhưng sao bọn họ lại không nhận ra, lai lịch của ông ta vô cùng lớn.
Từ đầu đến cuối Tửu Kiếm Tiên không nói lời nào, chỉ mải miết uống rượu, làm như không thấy trận đại chiến phía trên, trong mắt ông ta, dường như không thứ gì trên đời có thể so sánh được với rượu trong vò.
Tiên mẫu Dao Trì lén nhìn trộm ông ta, tuy chỉ một thoáng nhưng đôi mắt đẹp lại mang theo vẻ phức tạp và say mê, cũng lộ ra tình yêu nam nữ mà Tiên mẫu của Dao Trì không nên có.
“Tiên mẫu có tình cảm với Kiếm Tiên thì sao phải làm khổ mình như vậy?”, Cơ Tuyết Băng đang đọc sách bỗng truyền âm tới, dường như biết Tiên mẫu Dao Trì đang lén nhìn Tửu Kiếm Tiên.
“Lão thân và ông ấy đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất rồi”, Tiên mẫu Dao Trì mỉm cười nâng ly ngọc lên, trong lòng buồn bã, dù dung nhan tuyệt thế cũng không che giấu được con tim già cỗi.
“Kiếm Tiên cũng già rồi, người còn muốn để ông ấy đợi bao lâu nữa?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lật trang sách cổ: “Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời ông ấy đều đã chôn vùi trong sự chờ đợi dài đằng đẵng này, thật sự phải đợi đến khi năm tháng hoá thành cát bụi, người mới cho ông ấy được thấy sự ngọt ngào của thế gian này sao?”
Tiên mẫu Dao Trì không nói nữa, cũng chỉ lặng lẽ uống rượu như Tửu Kiếm Tiên, hết ly này đến ly khác, Tửu Kiếm Tiên như gã say, bà cũng như ma men, hai mắt say mê mông lung.
Cơ Tuyết Băng cũng không lên tiếng nữa, chỉ tập trung đọc sách, đọc một hồi chợt có tiếng cười vang lên bên tai cô: “Tiên tử, tối nay có rảnh không, hai chúng ta cùng đi ngắm trăng nhé?”