*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ bí pháp dịch chuyển không gian có tuần hoàn trái trật tự, một khi không gian sụp đổ thì người thi triển cũng phải chịu tác động của nó.
Không gian sụp đổ ngăn cản Hoắc Tôn dịch chuyển không gian, có lẽ vì sợ chịu ảnh hưởng nên hắn ta đã cấp tốc lùi về phía sau ngay trước khi không gian sụp xuống, vì thế chẳng những không tới gần được chỗ Diệp Thành mà khoảng cách còn càng ngày càng xa.
“Tự vui vẻ một mình đi! Lão tử không có thời gian chơi với ngươi”, Diệp Thành ở phía trước đã lao vụt qua bầu trời như một đạo thần quang.
“Ngươi đi được không?”, có lẽ vì thua trong tay Diệp Thành nên sắc mặt Hoắc Tôn trở nên u ám hơn, biển Thái Âm dâng lên cuồn cuộn về phía Diệp Thành, những nơi nó đi qua, ngay cả núi cao cũng bị nghiền nát thành tro bụi.
Ầm! Đùng đoàng!
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, tiếng nổ ầm trời khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.
Các tu sĩ ở gần đó tới xem, khi nhìn thấy Diệp Thành đang chạy trốn phía trước và Hoắc Tôn đuổi theo phía sau thì ai nấy đều sửng sốt.
“Hoắc Tôn – đệ tử thứ ba bảng Phong Vân ra tay rồi à? Hắn chính là Thái Âm Chân Thể đã khiêu chiến Huyền Linh Chi Thể đúng không?”
“Khả năng chính là hắn rồi, chẳng trách!”
“Lần này khả năng cao Tần Vũ sẽ bị giết chết, Hầu Thiên Sát không thể so sánh với Hoắc Tôn được, hai người họ cách nhau sáu thứ hạng cơ mà”.
“Nếu đuổi kịp thì ông đây sẽ theo họ ngươi”, trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Thành lại nhảy ra khỏi vòng vây, hắn còn quay lại lớn tiếng chửi người phía sau.
“Ta giết ngươi”, bị thách thức trước chốn đông người khiến vẻ mặt Hoắc Tôn lại trở nên u ám, bởi vì hắn ta quá coi thường Diệp Thành nên mới để Diệp Thành lợi dụng sơ hở. Hắn ta là Thái Âm Chân Thể, hắn không chấp nhận được việc uy nghiêm bị xâm phạm.
Vì thế hai người cứ một đuổi một chạy.
Hoắc Tôn đang ở trạng thái dung hợp với thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa, không ngừng bổ sung cho mình.
Mà Diệp Thành cũng không vừa, khí huyết của hắn vốn đã dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú khiến hắn càng chạy nhanh hơn.
Đoàng! Đoàng!
Đoạn đường này liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm trời, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành cực kỳ nhanh, mà Hoắc Tôn đã dung hợp với thiên địa cũng tấn công vô cùng ác liệt, đặc biệt là biển Thái Âm dưới chân hắn ta, nơi nào nó đi qua là lại có những ngọn núi biến thành tro bụi.
Ngày hôm nay không hề yên bình.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Tôn mới dừng lại với vẻ mặt u ám đáng sợ.
Đúng vậy, hắn không đuổi kịp Diệp Thành, thực lực của tên súc sinh đó không yếu, khả năng chạy trốn cực kỳ lợi hại, hắn đuổi theo hơn chín nghìn dặm mà vẫn để Diệp Thành chạy thoát.
Vốn dĩ bí pháp dịch chuyển không gian có tuần hoàn trái trật tự, một khi không gian sụp đổ thì người thi triển cũng phải chịu tác động của nó.
Không gian sụp đổ ngăn cản Hoắc Tôn dịch chuyển không gian, có lẽ vì sợ chịu ảnh hưởng nên hắn ta đã cấp tốc lùi về phía sau ngay trước khi không gian sụp xuống, vì thế chẳng những không tới gần được chỗ Diệp Thành mà khoảng cách còn càng ngày càng xa.
“Tự vui vẻ một mình đi! Lão tử không có thời gian chơi với ngươi”, Diệp Thành ở phía trước đã lao vụt qua bầu trời như một đạo thần quang.
“Ngươi đi được không?”, có lẽ vì thua trong tay Diệp Thành nên sắc mặt Hoắc Tôn trở nên u ám hơn, biển Thái Âm dâng lên cuồn cuộn về phía Diệp Thành, những nơi nó đi qua, ngay cả núi cao cũng bị nghiền nát thành tro bụi.
Ầm! Đùng đoàng!
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, tiếng nổ ầm trời khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.
Các tu sĩ ở gần đó tới xem, khi nhìn thấy Diệp Thành đang chạy trốn phía trước và Hoắc Tôn đuổi theo phía sau thì ai nấy đều sửng sốt.
“Hoắc Tôn – đệ tử thứ ba bảng Phong Vân ra tay rồi à? Hắn chính là Thái Âm Chân Thể đã khiêu chiến Huyền Linh Chi Thể đúng không?”
“Khả năng chính là hắn rồi, chẳng trách!”
“Lần này khả năng cao Tần Vũ sẽ bị giết chết, Hầu Thiên Sát không thể so sánh với Hoắc Tôn được, hai người họ cách nhau sáu thứ hạng cơ mà”.
“Nếu đuổi kịp thì ông đây sẽ theo họ ngươi”, trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Thành lại nhảy ra khỏi vòng vây, hắn còn quay lại lớn tiếng chửi người phía sau.
“Ta giết ngươi”, bị thách thức trước chốn đông người khiến vẻ mặt Hoắc Tôn lại trở nên u ám, bởi vì hắn ta quá coi thường Diệp Thành nên mới để Diệp Thành lợi dụng sơ hở. Hắn ta là Thái Âm Chân Thể, hắn không chấp nhận được việc uy nghiêm bị xâm phạm.
Vì thế hai người cứ một đuổi một chạy.
Hoắc Tôn đang ở trạng thái dung hợp với thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa, không ngừng bổ sung cho mình.
Mà Diệp Thành cũng không vừa, khí huyết của hắn vốn đã dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú khiến hắn càng chạy nhanh hơn.
Đoàng! Đoàng!
Đoạn đường này liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm trời, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành cực kỳ nhanh, mà Hoắc Tôn đã dung hợp với thiên địa cũng tấn công vô cùng ác liệt, đặc biệt là biển Thái Âm dưới chân hắn ta, nơi nào nó đi qua là lại có những ngọn núi biến thành tro bụi.
Ngày hôm nay không hề yên bình.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Tôn mới dừng lại với vẻ mặt u ám đáng sợ.
Đúng vậy, hắn không đuổi kịp Diệp Thành, thực lực của tên súc sinh đó không yếu, khả năng chạy trốn cực kỳ lợi hại, hắn đuổi theo hơn chín nghìn dặm mà vẫn để Diệp Thành chạy thoát.