Đến khi lão bình tĩnh lại thì phát hiện cơ thể mình mất thăng bằng, hai bàn tay mạnh mẽ đã túm chặt một bên chân lão.
“Giết!”
Tiếng gầm này phát ra từ chính Diệp Thành, hắn nắm lấy một chân của lão già áo tím, điên cuồng lắc, coi cơ thể lão là binh khí, cứ ai xông đến là hắn lại quăng lão ta lên để đánh trả.
“Còn… Còn có cách đánh này à?”, những người tới xem đều không khỏi sửng sốt.
“Những kẻ chống lại ta đều phải chết”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở trên hư không đã lại hét lên một tiếng, kẻ nào xông lên đều bị hắn đánh văng ra ngoài.
Đây là một cảnh tượng rất hùng tráng, đại quân của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đều bị một mình Diệp Thành đánh cho người ngã ngựa đổ, không ai có thể cản đường hắn.
Phụt!
Diệp Thành trúng một nhát kiếm, sau đó hắn tạo ra một khe hở rồi gắng gượng kéo lê thân thể đẫm máu lao đi, lão già áo tím trong tay cũng bị hắn ném lên chín tầng mây.
“Đuổi theo!”
Đại quân nhà họ Dương và Thị Huyết Điện lại chiến đấu, ùn ùn kéo theo đuổi giết.
Diệp Thành ở phía trước vừa ho ra máu vừa liều mạng chạy trốn, mặc dù chiến đấu một mình hắn chẳng sợ kẻ nào, nhưng số lượng quá đông thì sẽ bị áp đảo, hắn không đủ sức để chống lại.
“Mẹ kiếp, sao ngươi không dùng Tiên Thiên Canh Khí, sao không dùng trận đồ bát quái, sao không dùng tiên hoả thiên lôi, sao không dùng Lục Đạo Tiên Luân hả?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi đừng có chết, lão tử còn đang trông chờ vào ngươi để ra ngoài đấy!”
“Ta không muốn để lộ thân phận thật sớm thế”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong mắt chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Ta còn phải về để đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp nữa mà”.
“Mẹ nó, ngươi chỉ thích làm trò”.
“Yên tâm, lão tử vẫn chưa chết được”, Diệp Thành lau vết máu bên miệng rồi lại tăng tốc.
Phía sau hắn mây mù cuộn trào như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, sát khí ngút trời.
Ngày hôm nay đã định sẽ không thể bình yên.
Tần Vũ, cái tên này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp Đại Sở, uy danh thứ năm mươi trên bảng Phong Vân khiến người người kinh ngạc.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài thành cổ Đông Dương, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, bầu trời đầy huyết vụ, ngay cả ánh trăng chiếu xuống cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi.
“Giết!”
Tiếng gầm này phát ra từ chính Diệp Thành, hắn nắm lấy một chân của lão già áo tím, điên cuồng lắc, coi cơ thể lão là binh khí, cứ ai xông đến là hắn lại quăng lão ta lên để đánh trả.
“Còn… Còn có cách đánh này à?”, những người tới xem đều không khỏi sửng sốt.
“Những kẻ chống lại ta đều phải chết”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở trên hư không đã lại hét lên một tiếng, kẻ nào xông lên đều bị hắn đánh văng ra ngoài.
Đây là một cảnh tượng rất hùng tráng, đại quân của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đều bị một mình Diệp Thành đánh cho người ngã ngựa đổ, không ai có thể cản đường hắn.
Phụt!
Diệp Thành trúng một nhát kiếm, sau đó hắn tạo ra một khe hở rồi gắng gượng kéo lê thân thể đẫm máu lao đi, lão già áo tím trong tay cũng bị hắn ném lên chín tầng mây.
“Đuổi theo!”
Đại quân nhà họ Dương và Thị Huyết Điện lại chiến đấu, ùn ùn kéo theo đuổi giết.
Diệp Thành ở phía trước vừa ho ra máu vừa liều mạng chạy trốn, mặc dù chiến đấu một mình hắn chẳng sợ kẻ nào, nhưng số lượng quá đông thì sẽ bị áp đảo, hắn không đủ sức để chống lại.
“Mẹ kiếp, sao ngươi không dùng Tiên Thiên Canh Khí, sao không dùng trận đồ bát quái, sao không dùng tiên hoả thiên lôi, sao không dùng Lục Đạo Tiên Luân hả?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi đừng có chết, lão tử còn đang trông chờ vào ngươi để ra ngoài đấy!”
“Ta không muốn để lộ thân phận thật sớm thế”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong mắt chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Ta còn phải về để đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp nữa mà”.
“Mẹ nó, ngươi chỉ thích làm trò”.
“Yên tâm, lão tử vẫn chưa chết được”, Diệp Thành lau vết máu bên miệng rồi lại tăng tốc.
Phía sau hắn mây mù cuộn trào như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, sát khí ngút trời.
Ngày hôm nay đã định sẽ không thể bình yên.
Tần Vũ, cái tên này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp Đại Sở, uy danh thứ năm mươi trên bảng Phong Vân khiến người người kinh ngạc.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài thành cổ Đông Dương, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, bầu trời đầy huyết vụ, ngay cả ánh trăng chiếu xuống cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi.