Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng người đầy trời, Diệp Thành không quan tâm, giơ tay kéo đứa trẻ bị đóng đinh đến bên cạnh, đặt vào trong lòng cô gái áo tím, để nàng ta có thể ôm đứa nhỏ, lên đường cùng nhau.

Nàng ta là người cố hương, hơn hai trăm năm trước cũng từng chiến đấu đẫm máu, cũng từng bảo vệ muôn dân phía sau.

Kiếp trước chết trận tại Nam Thiên Môn, kiếp này lại mai táng ở Nam Thiên Thành, cùng là Nam Thiên nhưng lại là tha hương nơi xứ người, đến chết vẫn chưa phá giải phong ấn ký ức, đến chết cũng không biết cái gọi là quê hương.

Hắn xoay người, im lặng nhìn quanh bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động.

Hắn không cần hỏi, chỉ quét nhìn một lượt, liền biết là những người này là chủng tộc nào, căn nguyên của bọn họ cực nóng, như nắng gắt, chính là người của tộc Kim Ô, trong đó cũng không thiếu người của tộc Côn Bằng.

“Đi đâu không tốt, lại cứ muốn đến thành cổ Nam Thiên”. Một ông lão mặc áo bào bạc trong số đó cười nhạt, lộ ra hai hàng răng nanh trắng: “Nếu đã đến đây, vậy hôm nay không cần đi nữa”.

Diệp Thành không nói gì, từng bước đạp xuống, chớp mắt liền biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía sau ông lão áo bào bạc.

Ông lão áo bào bạc chợt biến sắc, nhãn lực của Thánh Nhân như ông ta, lại chưa thể tìm thấy tung tích Diệp Thành, những người khác cũng như thế, thân pháp của Diệp Thành quá nhanh, nhanh đến mức làm cho bọn họ không thể nắm bắt.

Không nghĩ nhiều, ông lão áo bào bạc lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn chậm, Diệp Thành đã tiến đến gần người, không có binh khí gì, một tay tóm lấy nguyên thần của ông lão áo bào bạc, trực tiếp xé rách.

“Hắn không phải Thánh Nhân bình thường, hợp lực đánh chết”. Ông lão áo vàng tộc Kim Ô và ông lão áo tím tộc Côn Bằng dẫn đầu, hai người tu vi cùng cấp bậc, đều là Chuẩn Thánh Vương, đột nhiên gầm lên.

Lệnh ra, mọi người ở đây đều hành động, người tu vi yếu nhất cũng là Hoảng Cảnh đỉnh phong, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh và lão Thánh Nhân, hoặc là thần thông, hoặc là bí pháp, ùn ùn kéo đến nghiền áp về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lấy thân cứng rắn chống lại, kiếm Xích Tiêu hiện ra trong tay, một kiếm quét ngang, uy lực huỷ diệt vô cùng, ngoài hai vị Chuẩn Thánh Vương, không ai có thể đỡ một kiếm của hắn, mưa máu văng đầy trời.

“Cùng tiến lên”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô lạnh lùng quát, đạp trời mà đến, từ ấn đường ánh sáng thần bắn ra tứ phía, một bảo ấn kim quang lao ra, là pháp khí cấp Thánh Vương, thần uy sống lại, vút lên trời cao rồi đè xuống.

Hỗn Độn Thần Đỉnh xông ra Thần Hải, không có tiên quang nở rộ, phong cách cổ xưa tự nhiên, trực tiếp đâm vào bảo ấn kim quang, một kích đâm khiến nó vỡ vụn, những mảnh nhỏ của pháp khí cũng bị cường thế nuốt hết.

Pháp khí bản mệnh vỡ vụn, Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị thương, đạp lùi về phía sau, máu tươi theo đó chảy không ngừng, hai tròng mắt lại tràn đầy vẻ khó có thể tin được, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của ông ta.

“Chém chết!”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng quát lên rung trời, công phạt cũng tới rồi, pháp khí bản mệnh treo trên đầu có hơi kỳ quái, đúng là một chiếc thùng sắt, thật là cổ xưa, nó được đúc thành từ tiên thiết đặc biệt, pháp khí này cũng là cấp Chuẩn Thánh Vương, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bảo ấn kim quang kia.

Diệp Thành bị nuốt vào trong thùng sắt ngay tại chỗ, cấm chế chém giết và cấm chế phong ấn của lạc ấn trong đó sống lại, sức mạnh huỷ diệt tàn sát bừa bãi, muốn phong kín cơ thể Diệp Thành, muốn chém chết nguyên thần của hắn.

“Cho dù có mạnh, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một Thánh Nhân”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng lạnh lùng nói, rất tự tin với pháp khí bản mệnh của mình, ngay cả Chuẩn Thánh Vương bị nuốt, cũng khó trốn thoát.

“Côn Bằng các lão ra tay, tất nhiên là dễ như trở bàn tay”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô cùng những người ở đây đều cười, thầm thở dài nhẹ nhõm: “Nếu không có đạo hữu ở đây, thì chắc chắn đã tổn thất thê thảm nghiêm trọng”.

“Chuyện dễ như trở bàn tay”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng vuốt râu, dáng vẻ tiền bối cao nhân.

Song, ông ta còn chưa nói dứt lời, thùng sắt bản mệnh của ông ta đã kêu rung dữ dội, tiếp theo liền bị một nắm đấm vàng đánh ra một cái lỗ lớn, một bóng hình rồng vàng nhảy ra từ bên trong, Diệp Thành giết ra, pháp khí thùng sắt tuy mạnh, nhưng để phong ấn giết hắn vẫn là thiếu một chút đạo hạnh.

Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng biến sắc, chịu phản phệ, máu tràn ra khoé miệng, những người khác cũng đột nhiên biến sắc, bọn họ biết rõ sự bá đạo của thùng sắt kia, vậy mà không thể phong ấn giết Diệp Thành một Thánh Nhân.

Sự khiếp sợ trong nháy mắt, Diệp Thành đã tạo ra thế giới hỗn độn, niêm phong tứ phía, những người ở đây từng nhóm từng nhóm bị ép rơi xuống hư thiên, không chịu nổi áp lực của thế giới hỗn độn, hóa thành sương máu.

Tiếp đó là một cơn lốc xoáy cắn nuốt, những kẻ bị nghiền nát, huyết khí, huyết mạch cùng nguyên thần, căn nguyên, đều bị Diệp Thành cường thế nuốt hết, trực tiếp bị luyện hóa thành chất dinh dưỡng cho thân thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK