Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người nói chuyện thì trận công kích bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, chẳng những không dừng mà ngược lại còn dữ dội hơn.
Màn đêm dần lui, bình minh lại tới, tiếng nổ vang bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngớt, oanh tạc cả đêm, đại quân của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn không phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân.
Đây là một toà thành cổ rộng lớn.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mặc áo choàng đen bước vào, trên người cả hai đều không có chút dao động linh lực nào, đan hải của Diệp Thành đã hoàn toàn bị cấm chế.
Bên cạnh họ còn có một người mặc áo choàng đen nữa, trông dáng người thì là một nữ nhân, đằng sau lớp áo choàng đen, vẻ mặt nó đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, chẳng phải là hình nộm Tử Huyên sao?
“Trận hỗn chiến của hai mươi bảy điện đấy! Ta tu luyện gần trăm năm nay vẫn chưa thấy trận chiến tu sĩ nào lớn thế này đâu”, vừa đi vào, hai người đã nghe thấy những lời cảm thán không ngớt.
“Các ngươi không thấy trận chiến đó oanh liệt thế nào đâu!”, có người đi xem trận chiến về kể lại, nước bọt văng tung toé khắp trời: “Người đông nghìn nghịt, ùn ùn kéo đến như sóng thuỷ triều, nơi nào cũng là những bóng dáng đang chiến đấu, chây chất thành núi, máu chảy thành sông!”
“Đúng thế!”, có người thở dài: “Ta ước lượng thì thấy trận hỗn chiến lần này chỉ riêng cao thủ cảnh giới Không Minh chết trận thôi cũng đã không dưới một trăm nghìn người, chứ đừng nói là tu sĩ cảnh giới Linh Hư và cảnh giới Chân Dương”.
“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm!”
“Đến giờ quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân đó thôi! Bắn phá cả đêm rồi, xem ra hai tông này đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thanh Vân”.
“Ta rất thích nghe những chuyện thế này”, bên này, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, hai tai dựng thẳng, nghe rất chăm chú, nhập tâm.
“Khi nào ngươi mới thả ta đi?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ hỏi, nói xong còn nhìn hình nộm Tử Huyên bên cạnh.
Đúng vậy, cô ta đã bị Diệp Thành giữ lại, hình nộm Tử Huyên bên cạnh phụ trách trông chừng cô ta.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi lạnh lùng, nhất là khi nhớ đến chuyện tối qua Diệp Thành cướp túi đựng đồ của mình, tức mà không có chỗ trút.
Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng giận nhất, đáng giận nhất là túi đựng đồ đã bị cướp rồi mà Diệp Thành vẫn giữ cô ta lại, từ đêm qua đến giờ hắn đã dẫn cô ta đi ngao du hơn mười toà thành cổ, nhưng không thả cô ta đi.
“Cô vội cái gì!”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Đan hải của cô đã bị cấm chế, chẳng còn chút sức chiến đấu nào, cứ thế thả cô đi, có trời mới biết giữa đường cô có bị ai cướp không”.
“Việc này thì không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần thả ta đi là được”.
“Không được”, Diệp Thành xua tay ngay: “Ta đã nhận thù lao, dù thế nào cũng phải đưa cô an toàn trở về”.
“Ta thấy ngươi có ý khác thì có”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nói, cô ta không ngốc, tuy không biết Diệp Thành giữ mình lại có mục đích gì, nhưng trên đường đi, cô ta cũng coi như đã hiểu hắn, nói dễ nghe là không có tiết tháo, khó nghe thì là mặt dày, không biết xấu hổ.
Bây giờ bị một tên mặt dày giữ lại, mục đích chắc chắn không đơn giản như lời hắn nói, lo lắng cho sự an toàn của ta ư? Có quỷ mới tin!
Quả thực đúng như Cơ Tuyết Băng nói, Diệp Thành có mục đích khác.
Cơ Tuyết Băng là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hắn không thể thả cô ta về, cho dù về cũng phải phế bỏ tu vi của cô ta trước, không phải hắn nhẫn tâm, mà là chiến tranh quá khốc liệt.
“Đến lúc thả cô, tự nhiên ta sẽ để cô đi”, Diệp Thành vừa lựa chọn đồ ở sạp ven đường vừa mặt dày nói.
“Ngươi…”, lúc này, với định lực của Cơ Tuyết Băng mà cũng bị Diệp Thành chọc tức lồng ngực phập phồng.
Tiếp theo, Diệp Thành lại dẫn Cơ Tuyết Băng đi dạo một vòng lớn, sau đó mới bỏ ra ba nghìn linh thạch để thuê một khu vườn nhỏ trong toà thành.
Vừa bước vào, Diệp Thành đã dùng mấy tấm linh phù phong toả toàn bộ khu vườn nhỏ.
Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn hắn, xoay người bước đi, khoanh tay ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây linh quả, không biết đang nghĩ gì.
Oa!
Diệp Thành như chốn không người, vươn vai thật dài, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhàn nhã thuởng thức.
“Long gia, có cách nào phá giải cấm chế đan hải không?”, ngay sau đó hắn lại gọi Thái Hư Cổ Long.
“Muốn biết không?”, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
“Ngươi hỏi vậy không phải là hỏi thừa sao?”
“Làm cô ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi”.
“Mẹ kiếp!”