Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại quân Thiên Đình!

Khán giả kinh hoàng khiếp sợ, vội vàng rút lui để tránh bị ảnh hưởng.

Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng thế, ông ta di chuyển một bước tránh xa cả mấy nghìn trượng.

Giết!

Tiếng hô giết hoà cùng uy lực của sấm sét chấn động đất trời, đại quân Thiên Đình vừa tới lập tức xoay chuyển tình thế.

Lần này, chiến trường mở rộng gấp đôi, phạm vi chiến trường mở rộng ra mấy nghìn dặm.

Một vài người đã ước tính, số lượng tu sĩ tham chiến cộng thêm Thiên Đình của Nam Sở, chư vương các triều đại, hậu duệ các hoàng đế, Thị Huyết Điện của Bắc Sở và các thế lực lớn khác, tổng cộng là hơn chín mươi triệu người, thế trận này rầm rộ hơn cả lúc các hoàng đế thống nhất Đại Sở năm xưa.

Phụt!

Chính giữa chiến trường, Diệp Thành lại một lần nữa giết được một vị đại thần tướng của Huyết tộc.

Giết!

Năm đại thần tướng còn lại gào thét, hợp lực thi triển thần thông vô song, phóng ra một đạo huyết mang khoáng thế với triền văn màu đen bao quanh, cực kỳ bá đạo.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lấy thân mình tay không chống lại, mạnh mẽ phóng tới trước mặt thần tướng thứ hai, một chưởng đánh cho ông ta máu me đầm đìa, loạng choạng lùi về phía sau, Diệp Thành đuổi theo như hồng hoang dã thú, cường thế chém đầu ông ta.

Chết đi!

Thần tướng thứ nhất của Huyết tộc gầm thét dữ dội, chém ra một kiếm kinh thiên động địa, suýt nữa chém được Diệp Thành từ phía sau.

Cút!

Diệp Thành đột ngột xoay người, một chưởng hất văng ông ta. Thần tướng thứ tư xông đến, ngự động gương đồng màu máu, quét ra huyết quang không gì sánh bằng, chém vào Thánh thể của Diệp Thành làm gãy xương ức trước ngực hắn.

Thần Thương!

Diệp Thành khẽ hô một tiếng, thi triển thần thông cường đại nhắm vào linh hồn, một đạo thần mang màu vàng được sấm sét bao quanh bắn ra từ giữa chân mày của hắn.

Phụt!

Đầu mày thần tướng thứ tư của Huyết tộc bị đâm xuyên ngay tức khắc, thần hải bị thương nặng sau đó rơi xuống hư thiên.

Ù!

Diệp Thành ném ra một cây chiến mâu màu đen, ông ta còn chưa rơi xuống đất đã bị chiến mâu của Diệp Thành ghim chết trên hư thiên.

Bây giờ, chín đại thần tướng dưới trướng Huyết Vương Huyết tộc đã chết năm, bốn người còn lại không dám tiến lên, ai cũng sợ hãi nhìn Diệp Thành, bọn họ đều từng theo Huyết Vương chinh phục thiên hạ, bây giờ lại sợ một hậu bối.

Chiến!

Diệp Thành hét lớn chấn động bầu trời, một bước Thúc Địa Thành Thốn vụt tới trước mặt thần tướng thứ tám, kiếm Xích Tiêu rung lên, dứt khoát chặt đầu ông ta xuống.

A…!

Thần tướng thứ nhất, thần tướng thứ bảy và thần tướng thứ năm của Huyết tộc phát điên, thiêu đốt thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu ngang với Huyết Vương, bọn họ muốn liều chết chiến đấu với Diệp Thành.

Thần đao, lại đây!

Diệp Thành vung tay nắm lấy Huyết Linh Thần Đao, chém ra chín đạo Bát Hoang Trảm, thần tướng thứ bảy vừa bay lên đã bị chém chết, thần tướng thứ năm vung một chưởng như đao, chém mất một cánh tay Diệp Thành.

Diệt!

Diệp Thành đột nhiên quay người, chém ra một đao, thần tướng thứ năm thoáng chốc bị chém đôi người, cơ thể rơi xuống hoá thành tro bay.

Thấy thế, thần tướng thứ nhất của Huyết tộc vô thức dừng bước, lảo đảo lùi lại.

Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao từng bước đến gần, cánh tay bị chém đứt dần dần mọc ra dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh.

“Ông có thể trốn được đi đâu!”

Diệp Thành vượt qua hư thiên, vung một đao xuống, chém thần tướng thứ nhất của Huyết tộc quỳ gối dưới đất.

A…!

Thần tướng thứ nhất hét lên, chống lại Huyết Linh Thần Đao nhưng đã muộn, một chưởng của Diệp Thành giáng xuống, đường đường là thần tướng thứ nhất của Huyết tộc mà lại bị một chưởng của Diệp Thành nghiền nát đẫm máu.

Đến giờ phút này, cửu đại thần tướng của Huyết tộc đều đã bị tiêu diệt, liên thủ với nhau rồi mà vẫn bị một mình Diệp Thành chém hết.

Phù!

Sau khi giết được thần tướng thứ nhất của Huyết tộc, Diệp Thành thở phào một hơi, nhìn sang phía Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn.

Hai người đã đại chiến trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng như nữ vương cái thế phong hoa tuyệt đại, sử dụng bí pháp Huyền Linh thông thiên. Hoắc Tôn thì như một vị thần vương với khí thế nuốt chửng núi sông, sử dụng bí thuật Thái Âm huyền diệu, hai người chiến đấu long trời lở đất.

Diệp Thành không tới giúp đỡ, hắn hiểu rõ sức chiến đấu của Cơ Tuyết Băng hơn ai hết.

Bây giờ ở thế hệ Thanh Tự của Đại Sở, hắn dám xưng mình đứng thứ nhất thì Cơ Tuyết Băng hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai. Tuy Hoắc Tôn mạnh, huyết mạch cũng hơn Cơ Tuyết Băng nhưng xét về sức chiến đấu thì hắn ta lại kém hơn cô khá nhiều.

Diệp Thành dời mắt khỏi hư thiên, lại nhìn tới những vòng chiến đấu khác.

Hậu duệ các hoàng đế như Tiêu Thần, Long Đằng đấu với thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương và lão tổ các thế lực lớn, về cơ bản đều chiếm ưu thế.

Lại nhìn về phía chư vương các triều, người dũng mãnh nhất là Thái Hư Cổ Long, đánh cho U Minh Diêm La Vương liên tục lùi về phía sau, tiếp đến là Đao Hoàng, có thể gọi là vô cùng xuất sắc, tuy không ở trạng thái đỉnh phong nhưng cũng khiến Huyết Vương phải cực khổ chống chọi.

Còn phía Đại Sở Hoàng Huyền, Mặc Uyên, Âu Dương Vương và Thiên Tông Lão Tổ tuy không chiếm ưu thế ổn định như Thái Hư Cổ Long nhưng cũng chặn được mấy vị vương khác ở trên hư thiên.

Nhìn toàn bộ chiến trường rộng lớn, vì đại quân Thiên Đình tới nên họ vẫn chiếm ưu thế hơn.

Giết, giết cho ta!

Đang quan sát, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng gầm thét dữ dội, lập tức thu hút sự chú ý của hắn về phía đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK