Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trước tiếng hét lớn của Diệp Thành, trước sự ngờ vực của phía Tử Huyên, Hồng Trần vẫn ngơ ngác như một hình nộm.

Ù! Ù!

Vào lúc này, Tiên Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, Tiên Nhãn bên mắt phải của Hồng Trần cũng rung lên.

Đột nhiên giây trước Hồng Trần còn ngơ ngác như hình nộm, giây phút này đã ngồi bật dậy, đôi tay nhuốm máu nắm chặt lấy tay Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng có sự thay đổi luân phiên giữa tỉnh táo và mơ màng.

“Giết… Giết…”, Hồng Trần khó nhọc nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Giết… Giết… Giết Nhược… Nhược…”, lời nói của ông ta đứt quãng, bàn tay nắm chặt tay Diệp Thành giống như Thần Huyền Phong, một câu nói như dùng hết chút sức cuối cùng của ông ta.

Nhưng Hồng Trần giống Thần Huyền Phong hôm đó, dù dốc hết chút sức cuối cùng vẫn không nói được hết.

Ngọn lửa linh hồn của ông ta hoàn toàn dập tắt, đôi mắt mệt mỏi cũng mất đi tia sáng cuối cùng, có thể nói là chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt tang thương ấy.

Haiz!

Nhìn sinh mệnh Hồng Trần chấm dứt, phía Thái Hư Cổ Long đều thở dài, rút bàn tay đang đặt trên người ông về.

Họ đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thể giúp Hồng Trần kéo dài sinh mạng, trơ mắt nhìn vị cao thủ thông thiên ngã xuống, ông là một thần thoại nhưng lại chết không nhắm mắt khiến người ta chạnh lòng thương tiếc.

Diệp Thành giống như một pho tượng bất động, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.

Tay Hồng Trần vẫn nắm chặt tay hắn, ông ta lúc này cũng giống Thần Huyền Phong hôm đó, chết không nhắm mắt, trước khi chết cũng đau khổ, ngay cả lời nói cuối cùng cũng giống hệt.

Trái tim Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn ôm chặt ngực mình như thể mất đi người thân, cơn đau thấu tim, Huyền Thương Ngọc Giới cũng tiếc thương như muốn khóc.

Bỗng nhiên, giữa đất trời như vang lên bài ca tử cổ tiễn đưa Hồng Trần vô song về với cát bụi.

Haiz!

Trong không trung dường như có tiếng thở dài khe khẽ, xa xăm mà cổ xưa, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện là giọng của Phục Nhai, ông ta đứng trong đại điện Thiên Huyền Môn, buồn bã nhìn vào màn nước trước mặt.

Đông Hoàng Thái Tâm cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp trong veo loé lên tia sáng đầy ẩn ý.

“Thần nữ, đến giờ người đã nhìn ra lai lịch của Hồng Trần chưa?”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Theo ngươi thì ông ta có lai lịch gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.

“Chắc là tổ tiên của Diệp Thành”, Phục Nhai trầm ngâm vuốt râu.

“Nếu ta nói Diệp Thành có trước, sau đó mới có Hồng Trần, ngươi có tin không?”

“Thần nữ, có phải người nói ngược rồi không? Ta đã tra luân hồi của Chư Thiên rồi, Diệp Thành quả thực chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì Hồng Trần hơn hắn chín trăm tuổi, nên là Hồng Trần có trước, sau đó có Diệp Thành mới đúng chứ?”

“Ta không nói ngược, mà ngươi nói cũng không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên nói.

“Người không nói ngược, mà ta cũng không nói sai? Vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao?”

“Nếu họ là cùng một người thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.

“Cùng… Cùng một người?”, Phục Nhai ngây người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp.

“Chẳng lẽ…”, vài giây sau Phục Nhai chợt quay đầu lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ không tin được.

“Đúng như ngươi nghĩ, Hồng Trần đến từ tương lai, ông ta là Diệp Thành của chín trăm năm sau, xuyên qua thời không đến với thời đại chín trăm năm trước, vậy nên chúng ta đều nói không sai, sai là thời không đảo lộn”.

“Vậy Thần Huyền Phong thì sao?”, Phục Nhai thở dồn dập, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Cũng đến từ tương lai”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ông ta là Diệp Tinh Thần tương lai, cũng xuyên qua thời không mà tới, nhưng khác với Hồng Trần, ông ta đến thời đại của Sở Hoàng”.

“Chẳng trách, thảo nào Hồng Trần và Thần Huyền Phong có thể nằm ngoài lục đạo luân hồi của Đại Sở, thảo nào đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không soi ra được tiền kiếp và đời này của họ, thảo nào họ lại giống hệt Diệp Thành”, Phục Nhai như tỉnh lại từ trong giấc mơ: “Như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu được, thời không, pháp tắc kỳ diệu vô thượng, Diệp Thành và Diệp Tinh Thần đạo thân của hắn trong tương lai làm bằng cách nào vậy?”

“Là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, một câu của Đông Hoàng Thái Tâm đã nói ra bí mật: “Nếu ta đoán không nhầm thì Diệp Thành trong tương lai chắc chắn đã có đủ hai bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hơn nữa Tiên Luân mắt trái còn thức tỉnh được thời không pháp tắc, bọn họ xuyên qua thời không phải trả giá bằng việc chôn vùi Tiên Luân mắt trái, đây cũng là lý do vì sao Hồng Trần chỉ có Tiên Luân mắt phải mà không có Tiên Luân mắt trái”.

“Thì ra là vậy”, Phục Nhai lẩm bẩm rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Nhưng vì sao Thần Huyền Phong và Hồng Trần đều không nhớ Diệp Thành và Diệp Tinh Thần, hơn nữa hầu hết thời gian họ đều ở trong trạng thái thần trí không rõ ràng vậy?”

“Xuyên qua thời không là việc làm nghịch thiên, phá vỡ pháp tắc đã định, phạm phải ý chí của trời cao nên ký ức của họ mới bị thời không xoá mờ, chỉ có rất ít thời gian thi thoảng được tỉnh táo”.

“Thì ra đây mới là mấu chốt vấn đề”, Phục Nhai hít một hơi thật sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK