Mà vị Đại Đế kia chính là Thương Mang Đại Đế nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, không ai biết lai lịch của ông ta, cũng không ai đảm bảo lời đồn này là thật hay giả, chỉ trách thời gian quá lâu.
Mặt trời lên cao, vạn dặm không mây, nhiều bóng người nối thành hàng tụ về núi Thương Mang làm cho nơi này bị bao phủ bởi người.
Trên núi Thương Mang, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng, cũng không phải phân thân mà là chính hắn. Vẫn là thân thể Đại Thánh, trừ phi là Chuẩn Đế, bằng không chẳng ai có thể giết được hắn.
Hắn gọi đích danh thái tử Kim Ô, tất nhiên vì muốn diệt tên đó ở nơi này.
Có lẽ kẻ khác sẽ cho rằng hắn điên rồi nhưng khó khăn lắm mới dụ được đối phương ra mặt, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hơn nữa, hắn cũng có tự tin sẽ giết được tên đó.
Quan trọng nhất là lão tổ Kim Ô đang ngủ say, Cực Đạo Đế Binh của tộc Kim Ô cũng say ngủ, không có hai người này, chuyện dễ giải quyết hơn nhiều, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ thành công.
Bóng người tụ tới từ bốn phương tám hướng, người tới trước khó có thể dằn lòng tới gần nhìn mặt Diệp Thành, sau đó lại sửng sốt: “Đích... đích thân tới lấy tiền? Tên... tên này điên rồi ư?”
“Hàng này chắc chưa từng làm phi vụ nào rồi, bằng không sao có thể đích thân tới”, nhiều người nhếch miệng.
“Không thể thấy rõ mặt và huyết mạch, nhà ai thế?”. Không ít người dùng thông thiên nhãn để quan sát, muốn phá giải bí mật của Diệp Thành nhưng lại bị bí pháp Chu Thiên che chắn, chẳng kẻ nào đoán ra hắn là ai.
“Người tộc Kim Ô tới rồi!”. Chẳng biết ai kêu lên một tiếng, mọi ánh mắt đang dồn lên người Diệp Thành đều nhìn sang hướng khác, nơi ấy có mây mù quay cuồng như thể thiên quân vạn mã lao tới, sát khí tận trời, bầu trời chấn động, lòng người hoảng hốt.
“Trời má ơi, là đội quân tu sĩ!”. Người xung quanh thấy vậy vội lui ra sau, họ quá sợ hãi, không biết tộc Kim Ô tới chuộc người hay dẫn quân tới đánh nhau nữa?
“Cỡ này ít nhất cũng mười vạn!”, có người tặc lưỡi, mắt nhìn chung quanh. Đội quân tu sĩ của tộc Kim Ô đã bọc đánh bốn bề, bao vây núi Thương Mang, khí thế và uy áp quá mạnh mẽ, đè ép trời đất rung chuyển, người chưa từng gặp qua tình hình này thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt.
“Đúng là coi trọng ta!”, Diệp Thành liếc nhìn, nở nụ cười lạnh, nhiều người chưa chắc đã có tác dụng, nếu hắn muốn trốn, không ai cản được.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Kim Ô Hoàng và tám Đại Thánh Kim Ô, thái tử Kim Ô đồng loạt lao lên đỉnh núi, giẫm sụp một phần núi Thương Mang, đôi mắt vàng của họ đã biến thành màu đỏ ngầu.
Có điều, thấy Diệp Thành đích thân tới, mười đôi mắt híp lại, họ tưởng đối phương sẽ phái phân thân tới lấy tiền chuộc, xem ra đây đúng là bản thể, vậy cũng tiết kiệm thời gian cho họ.
“Không hổ là tộc Kim Ô? Đội hình đồ sộ quá, a, thái tử Kim Ô tới rồi à!”. Diệp Thành thủng thẳng cười, hứng thú nhìn mọi người, không hề cảm thấy áp lực.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Kim Ô Hoàng quát, sát kiếm Nguyên Thần reo lên, muốn bắn ra ngoài.
“Chuyện này thì phải hỏi con trai cưng thái tử của ông rồi!”, Diệp Thành duỗi lưng lười nhác: “Ba tháng trước, hắn diệt một nhà họ Diệp, không may cho các người, ta là người nhà họ Diệp!”
“Còn có cá lọt lưới à!”, thái tử Kim Ô cười, nghiến răng nghiến lợi như ác ma.
“Lão phu lớn số, ra ngoài rèn luyện, tránh được một kiếp”, Diệp Thành nhún vai nói, hắn không liên quan gì tới Diệp gia, đây chỉ là cái cớ thôi.
“Ngày xưa con ta giết người trong tộc của ngươi, hiện giờ ngươi cũng giết người của tộc ta, hai bên coi như huề!”, Kim Ô Hoàng lạnh lùng nói: “Thả người trong tộc ta ra, hai bên phận ai nấy lo!”
“Kim Ô Hoàng nói chuyện nhẹ nhàng nhỉ!”, Diệp Thành lấy ra một tẩu thuốc, rít một hơi trước mặt mọi người, nhả ra làn khói mờ ảo: “Hai nhà chúng ta vốn không thù không oán, chỉ vì chúng ta họ Diệp, thiếu chủ tên Diệp Thành, thái tử Kim Ô nhà ngươi lại nỡ diệt cả nhà chúng ta, Diệp gia ta trêu ai chọc ai đâu”.
“Nhà của ngươi có người tên Diệp Thành, bị diệt là đáng!”, thái tử Kim Ô nở nụ cười dữ tợn, lộ ra hàm răng trắng ởn, nghe tới tên Diệp Thành, hắn ta chỉ muốn nổi máu.
“Nhìn kìa, diệt cả nhà ta rồi mà còn ăn nói hùng hồn thế, ta tìm ai phân xử cho đây”. Diệp Thành nhếch môi, phun ra làn khói, thản nhiên đáp.
“Thế ngươi muốn sao?”, Kim Ô Hoàng trừng thái tử Kim Ô rồi nhìn sang Diệp Thành.
“Đã nói rồi, lấy tiền chuộc người!”, Diệp Thành trở tay phóng ra lá bùa, từ bên trong rớt ra một đệ tử trẻ tuổi, là hoàng tử con vợ lẽ của tộc Kim Ô: “Đây là hoàng tử của nhà ngươi! Giá không đắt, chín nghìn vạn nguyên thạch, vả lại, đừng vọng tưởng có thể ra tay với ta, ta nắm giữa bí pháp kết nối với mạng của hắn, ta chết rồi, hắn cũng không sống nổi đâu”.
“Chín... chín nghìn vạn!”, câu nói của Diệp Thành làm xung quanh tặc lưỡi, đúng là cái giá trên trời.
“Đạo hữu, ngươi muốn quá nhiều!”, Kim Ô Hoàng tận lực đè ép sát khí xuống, giữ giọng bình tĩnh nói, hiện tại họ ở thế bị động, không thể dùng ngôn từ khiêu khích.
“Có hơi nhiều chút thôi, Kim Ô các ngươi có tiền!”, Diệp Thành phủi bụi trên tảng đá bên cạnh: “Hơn nữa, người trong tộc ta chết cả rồi, các ngươi phải cho ta tiền trợ cấp, dưỡng già chứ!”