*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên, trong tiếng bàn tán, bên trên Ngọc Nữ Phong truyền ra từng luồng thông tin kinh người, đám người vốn dĩ huyên náo thì lúc này còn huyên náo hơn tạo thành một làn sóng.
“Cái gì? Diệp Thành vẫn còn sống?”
“Cái gì? Trước đó Diệp Thành là đệ tử của Chính Dương Tông?
“Cái gì? Diệp Thành và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương sao?”
“Cái gì? Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể, đứng đầu trong trận so tài tam tông?”
Từng luồng thông tin kinh người lan ra khiến đám người vây kín dưới chân Ngọc Nữ Phong đều cảm thấy choáng váng.
!“Diệp Thành không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn sống?”, có đệ tử gãi đầu nghĩ không thông.
Việc Diệp Thành chết ai ai cũng biết, kẻ truy sát Diệp Thành chính là Đan Hồn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, Diệp Thành có thể sống sót dưới sự truy sát của kẻ mạnh như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
“Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, sau hồi ngỡ ngàng lại có tiếng bàn tán vang lên.
Ai mà ngờ nổi con ngựa chiến lớn mạnh nhất trong ba tháng nay của Hằng Nhạc Tông lại chính là đệ tử của Chính Dương Tông.
“Từng là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, cho dù có đánh vỡ đầu bọn họ thì bọn họ cũng không thể ngờ nổi còn có chuyện này.
Đây là một tin tức hết sức chấn động. Con ngựa chiến như Diệp Thành giấu không ít chuyện. Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông đã đành, ấy thế mà còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể nữa.
Đương nhiên điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là Diệp Thành đánh bại cả Huyền Linh Chi Thể và dành được vị trí đứng đầu trong trận so tài tam tông.
“Thật khó tin”, thông tin này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người.
“Huyền Linh Chi Thể chính là truyền thuyết bất bại, sự tồn tại vốn dĩ là vô địch ấy, với tu vi có thể lấn át tuyệt đối lại bại trong tay Diệp Thành mới ở cảnh giới Nhân Nguyên. Trận chiến này diễn ra thế nào vậy chứ?”, bọn họ nghĩ không thông, thế nhưng đây lại là sự thực. Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên cuối cùng vẫn là người chiến thắng.
“Thật sự hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ, không thể có cơ hội tận mắt chứng kiến trận chiến đặc sắc đó”.
“Sao ta lại cảm thấy như mình đang mơ thế nhỉ?”, Tạ Vân, Hùng Nhị đứng ở chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy đầu óc choáng váng, những thông tin chấn động liên tiếp kéo đến khiến bọn họ không thể nào hiểu nổi mọi chuyện.
“Không thể nào”, nhóm người phía Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Dương và Tả Khâu Minh trước đó liên tiếp phải chịu thiệt trong tay Diệp Thành lúc này đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, thực lực đó còn phải nói sao? Điều đó có nghĩa rằng bọn chúng không có cơ hội phản kháng trong tay Diệp Thành, đến cả Huyền Linh Chi Thể còn bại thì bọn chúng chẳng là cái thá gì.
“Hắn…hắn rốt cục làm cách nào vậy chứ?”, trong đám người, Tô Tâm Nguyệt mặt mày tái nhợt, tên sư đệ luôn bị cô ta nói bằng câu “sát niệm quá lớn khó thành chính quả” đã hết lần này tới lần khác phá vỡ giới hạn kinh ngạc của cô ta, hết lần này tới lần khác chà đạp lên sự cao ngạo của cô ta.
“Cho dù ngươi có mạnh thì cuối cùng cũng khó thành chính quả”, cuối cùng, Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cô ta lựa chọn tự lừa dối mình.
Những luồng thông tin chấn động nhanh chóng lan ra khắp Hằng Nhạc Tông, không chỉ trong nội môn mà đến cả ngoại môn cũng bùng nổ.
“Hắn đúng là kỳ tài hiếm có”, trong Tiểu Linh Viên, khi Trương Phong Niên nghe được tin này thì mặt mày tươi rói như thể giây phút đó ông ta trẻ ra vài tuổi.
“Con biết đại ca rất lợi hại mà”, ở bên, Hổ Oa cũng mỉm cười thật tươi, nắm tay năm chặt, trên khuôn mặt cậu ta rõ vẻ kiên định: “Rồi có ngày con cũng sẽ mạnh như đại ca”.
“Tốt, tốt lắm”, trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên tiếng cười sảng khoái của Thành Côn vì nội gián từ Hằng Nhạc Tông báo về tình hình của Diệp Thành.
Quả nhiên, trong tiếng bàn tán, bên trên Ngọc Nữ Phong truyền ra từng luồng thông tin kinh người, đám người vốn dĩ huyên náo thì lúc này còn huyên náo hơn tạo thành một làn sóng.
“Cái gì? Diệp Thành vẫn còn sống?”
“Cái gì? Trước đó Diệp Thành là đệ tử của Chính Dương Tông?
“Cái gì? Diệp Thành và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương sao?”
“Cái gì? Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể, đứng đầu trong trận so tài tam tông?”
Từng luồng thông tin kinh người lan ra khiến đám người vây kín dưới chân Ngọc Nữ Phong đều cảm thấy choáng váng.
!“Diệp Thành không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn sống?”, có đệ tử gãi đầu nghĩ không thông.
Việc Diệp Thành chết ai ai cũng biết, kẻ truy sát Diệp Thành chính là Đan Hồn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, Diệp Thành có thể sống sót dưới sự truy sát của kẻ mạnh như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
“Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, sau hồi ngỡ ngàng lại có tiếng bàn tán vang lên.
Ai mà ngờ nổi con ngựa chiến lớn mạnh nhất trong ba tháng nay của Hằng Nhạc Tông lại chính là đệ tử của Chính Dương Tông.
“Từng là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, cho dù có đánh vỡ đầu bọn họ thì bọn họ cũng không thể ngờ nổi còn có chuyện này.
Đây là một tin tức hết sức chấn động. Con ngựa chiến như Diệp Thành giấu không ít chuyện. Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông đã đành, ấy thế mà còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể nữa.
Đương nhiên điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là Diệp Thành đánh bại cả Huyền Linh Chi Thể và dành được vị trí đứng đầu trong trận so tài tam tông.
“Thật khó tin”, thông tin này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người.
“Huyền Linh Chi Thể chính là truyền thuyết bất bại, sự tồn tại vốn dĩ là vô địch ấy, với tu vi có thể lấn át tuyệt đối lại bại trong tay Diệp Thành mới ở cảnh giới Nhân Nguyên. Trận chiến này diễn ra thế nào vậy chứ?”, bọn họ nghĩ không thông, thế nhưng đây lại là sự thực. Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên cuối cùng vẫn là người chiến thắng.
“Thật sự hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ, không thể có cơ hội tận mắt chứng kiến trận chiến đặc sắc đó”.
“Sao ta lại cảm thấy như mình đang mơ thế nhỉ?”, Tạ Vân, Hùng Nhị đứng ở chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy đầu óc choáng váng, những thông tin chấn động liên tiếp kéo đến khiến bọn họ không thể nào hiểu nổi mọi chuyện.
“Không thể nào”, nhóm người phía Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Dương và Tả Khâu Minh trước đó liên tiếp phải chịu thiệt trong tay Diệp Thành lúc này đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, thực lực đó còn phải nói sao? Điều đó có nghĩa rằng bọn chúng không có cơ hội phản kháng trong tay Diệp Thành, đến cả Huyền Linh Chi Thể còn bại thì bọn chúng chẳng là cái thá gì.
“Hắn…hắn rốt cục làm cách nào vậy chứ?”, trong đám người, Tô Tâm Nguyệt mặt mày tái nhợt, tên sư đệ luôn bị cô ta nói bằng câu “sát niệm quá lớn khó thành chính quả” đã hết lần này tới lần khác phá vỡ giới hạn kinh ngạc của cô ta, hết lần này tới lần khác chà đạp lên sự cao ngạo của cô ta.
“Cho dù ngươi có mạnh thì cuối cùng cũng khó thành chính quả”, cuối cùng, Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cô ta lựa chọn tự lừa dối mình.
Những luồng thông tin chấn động nhanh chóng lan ra khắp Hằng Nhạc Tông, không chỉ trong nội môn mà đến cả ngoại môn cũng bùng nổ.
“Hắn đúng là kỳ tài hiếm có”, trong Tiểu Linh Viên, khi Trương Phong Niên nghe được tin này thì mặt mày tươi rói như thể giây phút đó ông ta trẻ ra vài tuổi.
“Con biết đại ca rất lợi hại mà”, ở bên, Hổ Oa cũng mỉm cười thật tươi, nắm tay năm chặt, trên khuôn mặt cậu ta rõ vẻ kiên định: “Rồi có ngày con cũng sẽ mạnh như đại ca”.
“Tốt, tốt lắm”, trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên tiếng cười sảng khoái của Thành Côn vì nội gián từ Hằng Nhạc Tông báo về tình hình của Diệp Thành.