Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giết!

Trong thiên địa tối tăm, tiếng hô giết rung chuyển đất trời.

Đại quân Thiên Đình tiến vào Bắc Chấn Thương Nguyên từ mọi hướng, chiến đấu với đại quân Thiên Ma.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, máu bắn tung tóe, nhuốm cả bầu trời, vừa giao đấu đại quân Thiên Đình đã tổn thất nặng nề.

Phải biết rằng, đại quân họ đang đối mặt đều là cao thủ vô song bị áp chế cảnh giới tu vi, trước khi tu vi bị áp chế, người yếu nhất cũng đã là cảnh giới Thiên, cho dù đại quân Thiên Ma bị áp chế xuống còn cùng cảnh giới với họ, nhưng sức chiến đấu ấy cũng không phải thứ họ có thể sánh được.

Giết!

May mắn thay, quân tiếp viện từ các thế lực lớn của Thiên Đình đến từ tứ phía, hậu duệ cửu hoàng cũng gia nhập, nhưng dù vậy tu sĩ của Đại Sở vẫn từng người từng người hoá thành tro.

Diệp Thành đã tới, uy áp của hắn cực mạnh, trên người hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, trên đầu là Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay cầm Huyết Linh Thần Đao, bước trên biển ác sát, những nơi hắn đi qua đều để lại vũng máu.

Sau hắn, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Cơ Tuyết Băng, Liễu Dật và Chu Ngạo cũng tham gia vào trận chiến, lúc này thế trận mới miễn cưỡng cân bằng.

“Người của Hạo Thiên thế gia đâu?”, Diệp Thành một đao chém chết một ma binh, cứu được một người của Bắc Hải thế gia.

“Bị… Bị bao vây ở núi Thương Mãng rồi”.

“Rời khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, rút lui về phía Nam”, Diệp Thành buông người đó ra, một đao quét được cả đám người rồi bay thẳng về phía núi Thương Mãng của Bắc Chấn Thương Nguyên, hắn như một bậc chiến thần, không ai có thể ngăn cản.

Từ khi Đại Sở thống nhất, Hạo Thiên thế gia cũng như Mộ Vân thế gia, Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia đã từ Nam Sở chuyển về Bắc Sở, các lão bối tu sĩ đều lưu luyến, nhớ nhà.

Khi đó hắn không phản đối điều này.

Lúc ấy Đại Sở là lãnh thổ của Thiên Đình, ở Nam Sở hay Bắc Sở cũng như nhau, dù là Hạo Thiên thế gia hay Nam Cung thế gia cũng đều do Thiên Đình quản lý, là đại chư hầu của Thiên Đình.

Nhưng lúc này hắn hối hận rồi, hối hận không nên để Hạo Thiên thế gia trở về quê hương, nếu không cũng không bi thảm như bây giờ.

Dù hắn vẫn còn chút ngăn cách với Hạo Thiên thế gia, nhưng thời gian có lẽ đã xoá nhoà mọi thứ, hắn đắt đầu chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng lại là ở Bắc Chấn Thương Nguyên hỗn loạn này.

Ở một nơi trên hư thiên, người của Huyền Thiên thế gia đang cố gắng xông ra.

Lão bối tu sĩ của Huyền Thiên thế gia đều đang cố gắng hết sức, chỉ mong tìm ra lối thoát cho hậu bối.

Cố lên! Cố gắng lên!

Toàn thân Vi Văn Trác đầy máu, cõng theo Đông Phương Ngọc Yên cũng người đầy máu, cô trúng một đòn tàn khốc, đầu mày bị nhất chỉ đâm xuyên, linh hồn bản mệnh đang tiêu tán, ngọn lửa linh hồn dần dập tắt.

“Vi Văn Trác, trăm… trăm nghìn năm sau, chàng… có còn nhớ ta không?”, mắt Đông Phương Ngọc Yên mờ tối, vẻ mặt mê man, cô cười thê lương, nói xong câu này miệng lại trào máu, làm ướt áo hắn.

“Có, ta sẽ nhớ nàng”, người Vi Văn Trác run lên, hai mắt rưng rưng.

“Ta… Ta nên cảm thấy may mắn vì… đã gặp được người mình yêu… yêu nhất trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời”.

“Nàng sẽ không phải đợi quá lâu đâu”.

“Ta sẽ khắc… khắc tên chàng lên… cầu Nại Hà, viết lên nguyện… nguyện vọng của ta… mong trời cao phù hộ cho lang quân của ta không quên chuyện cũ, không quên Đông… Đông Phương Ngọc Yên…”

Đông Phương Ngọc Yên nói ngắt quãng, cô đã vô cùng yếu, dù cố hết sức nhưng vẫn không nói hết lời, áp mặt vào lưng hắn, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Ta sẽ quỳ trước Phật Tổ, cầu xin tiếp tục tiền duyên”, Vi Văn Trác vẫn nói, cười trong nước mắt, dù hắn biết cô đã không còn nghe thấy nữa nhưng vẫn nói: “Trong kiếp luân hồi tiếp theo, ta vẫn sẽ được vén khăn trùm đầu màu đỏ của nàng một lần nữa, chúng ta sẽ có một đàn con…”

Haiz!

Thấy Vi Văn Trác như vậy, các trưởng lão Huyền Thiên thế gia vẫn đang chiến đấu đều thở dài.

Bùm!

Phía trước, ma binh đông nghịt bị một kiếm quét sạch, Thiên Thương Nguyệt xông vào cứu Huyền Thiên thế gia, nhưng không cứu được Đông Phương Ngọc Yên. Đây là chiến tranh, dù cô có lòng thương xót nhưng cũng không có dư thời gian để làm điều đó.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Trên hư thiên phía Đông có tiếng vạn kiếm rung lên, những nơi nó quét qua đều có ma binh bị chém chết.

Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, cô dùng thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo, đây là bí thuật quần công, dùng vào lúc này là thích hợp nhất.

Nếu nói Diệp Thành là chiến thần vô song thì cô là nữ vương cái thế, suốt chặng đường không ai có thể ngăn cản cô, bị một mình cô chém hết rồi rơi xuống đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có mấy chục bóng người, tất cả đều là nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung, lúc này họ đang bảo vệ Thánh nữ của mình.

Thương thế của Từ Nặc Nghiên rất nặng, không khá hơn Đông Phương Ngọc Yên là bao, linh hồn của cô cũng bị tổn thương, nếu không phải sức mạnh linh hồn của luyện đan sư cường đại thì e là cô đã tan thành mây khói từ lâu, nhưng dù vậy cũng không ngăn được linh hồn đang liên tục sụp đổ của cô.

Đi!

Cơ Tuyết Băng cõng Từ Nặc Nghiên trên lưng, cùng các nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung ra khỏi ngọn núi.

“Trời cao… vẫn khá công bằng”, Từ Nặc Nghiên áp má vào lưng Cơ Tuyết Băng, nở nụ cười buồn bã.

Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì, cô vẫn vung Huyền Linh thần kiếm, quét sạch đám ma binh xung quanh.

“Cô vẫn… nữ giả trang nam như thế, vẫn… đẹp trai như trong trí nhớ của ta”, Từ Nặc Nghiên sau lưng vẫn khẽ nói, đôi mắt mờ đi, ánh sáng trong mắt tối dần.

“Cơ Tuyết Băng, kiếp sau nếu… nếu cô là nam, có thể… có thể cưới ta không?”, Từ Nặc Nghiên cười ngốc nghếch mà dịu dàng, nói ra lời mà một nữ tử không nên nói với một nữ tử khác.

Nghe vậy, người Cơ Tuyết Băng run lên, sát kiếm vung lên hơi khựng lại, suýt chút nữa cô đã bị thương nặng.

Có lẽ đến giờ cô mới thực sự hiểu tâm ý của Từ Nặc Nghiên.

Tất cả đều do trời cao hại, khiến cô nữ giả trang nam, khiến họ gặp nhau ở Đan Thành để rồi nữ tử ngốc nghếch phải lòng cô, một người là nữ giả trang nam.

Trời cao nào có công bằng, thêu dệt tạo hoá, đùa bỡn cõi trần. Thế gian nào có Cơ Vô Trần, cái tên vốn không tồn tại nhưng lại khiến cho một nữ tử đến chết vẫn còn ghi nhớ, muốn khắc sâu vào linh hồn, hẹn kiếp sau gặp lại.

Tiếng nỉ non sau lưng ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp luôn gắng gượng mở ra của Từ Nặc Nghiên cuối cùng vẫn run run khép lại, chỉ có hai hàng lệ cày xè lướt qua gò má, để lại một mối tình duyên bị ông trời đùa bỡn.

Cơ Tuyết Băng im lặng, trong lòng cảm thấy áy náy, là cô đã để lại vết thương lòng cho cô gái sau lưng.

Haiz!

Thầm thở dài một tiếng, cô bước lên hư thiên, giết chết một ma binh, thoát khỏi vòng vây.

Haiz!

Trong một ngôi miếu Nguyệt Lão đầy máu, Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ cũng thở dài.

Phía trước là một cây cổ thụ được treo rất nhiều dây thừng đỏ không đồng đều, trên mỗi sợi dây buộc một tấm gỗ nhỏ, trên mỗi tấm gỗ đều khắc tên hai người.

Dưới gốc cây cổ thụ có một nữ tử đang nằm nghiêng và một thanh niên cũng đang nằm nghiêng, hai người không muốn thấy nhau nhưng lại nắm tay nhau, một người mặc áo trắng, một người mặc váy cưới màu đỏ, một người tên Ly Chương, một người tên Hạo Thiên Thi Tuyết.

Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của họ nhưng lại bị Thiên Ma xâm lược, đám cưới của họ biến thành đám tang.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh quay lưng lại, không cố gắng cứu chữa, vì đôi phu thê mới thành thân này đã cận kề cái chết, cho dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được họ.

“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê”, Ly Chương cười mệt mỏi, đôi mắt dần mất đi ánh sáng cuối cùng.

“Ta sẽ ở dưới gốc cây Nguyệt Lão này chờ chàng”, Hạo Thiên Thi Tuyết mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đẫm lệ từ từ nhắm lại, hai hàng lệ nóng cuối cùng của đời này tuôn trào.

Haiz!

Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ lại thở dài lần nữa, họ vung tay nâng hai người lên rồi chôn họ dưới gốc cây Nguyệt Lão.

Có lẽ đây là chốn về yên bình nhất của họ, nắm tay nhau đi trên Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Hà, cũng là rượu giao bôi, ở dưới cây Nguyệt Lão này hy vọng kiếp sau sẽ được bên nhau đến già.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh rời đi, trên cây Nguyệt Lão nở ra hai bông hoa, một bông là Ly Chương, một bông là Thi Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK