Trong Vạn Hoa Cốc tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm lẩm bẩm của Diệp Thành.
Tại đây, phía Gia Cát Vũ cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái, họ cảm thấy thanh niên trước mặt có quá nhiều điều bí ẩn.
“Ta nghĩ ta không cần phải truyền bí thuật của ông ấy nữa”, khi Diệp Thành còn đang tự nói một mình thì Đao Hoàng đã lại cười ngượng ngùng: “Những bí pháp mà Hồng Trần tiền bối tinh thông đều rất nghịch thiên, chắc chắn ông ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau”.
“Thật sự không ngờ”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi cảm thán: “tiểu tử này còn có lai lịch lớn đến vậy”.
“Nghe ông nói vậy, ta lại thấy tiếc”, Độc Cô Ngạo thở dài: “Ta thậm chí còn không có cơ hội được gặp vị tiền bối trong truyền thuyết ấy”.
“Hắn có thể thống nhất Viêm Hoàng cũng không phải vô cớ”, Phục Linh cười nhẹ.
“Chẳng trách khi ở cuộc thi tam tông hắn lại biết nhiều bí pháp như vậy”, Bích Du cũng bất giác nhìn Diệp Thành vẫn đang trầm tư suy nghĩ: “Tiền bối Hồng Trần của hắn thật sự là một bậc thầy tu luyện không gì không biết!”
Diệp Thành lắc đầu, suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra lý do nào hợp lý, ngược lại còn thấy loạn hơn.
Nào, uống một ly đi!
Đao Hoàng không biết suy nghĩ của Diệp Thành, ông cười rất hào sảng.
Sau đó, Diệp Thành vẫn đang mờ mịt đã bị kéo tới, ngồi xuống với mọi người.
Phải nói rằng ngồi bên cạnh Đao Hoàng, Diệp Thành cảm thấy vô cùng áp lực, cảm giác áp lực này không phải đến từ huyết mạch, mà là khí thế, tuy Đao Hoàng đã cố hết sức kiểm soát khí thế của mình, nhưng hắn vẫn thấy áp lực như núi.
“Rốt cuộc một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”, bầu không khí đang hài hoà vui vẻ, vì câu này của Độc Cô Ngạo mà trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều nhìn vào Đao Hoàng, họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc Đao Hoàng cái thế thiên hạ đã gặp phải chuyện mà mà lại rơi vào cảnh suýt chết thế này.
Haiz!
Dưới ánh mắt của mọi người, Đao Hoàng thở dài một tiếng, sau đó trong đôi mắt đen của ông thoáng qua một tia kiêng kỵ: “Ta đã đến thung lũng tối”.
Thung lũng tối?
Nghe thấy ba chữ này, mọi người đều nhíu mày.
Đại Sở có năm cấm địa: Hố thần, huyễn hải, hoang mạc, đầm vô vọng, thung lũng tối, mọi người không ngờ Đao Hoàng biến mất một trăm năm trước khi quay về lại suýt mất mạng là vì tới thung lũng tối.
“Đang yên đang lành tự nhiên huynh đến thung lũng tối làm gì?”, lão già Gia Cát Vũ nghi hoặc nhìn Đao Hoàng.
Đao Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không định đến thung lũng tối, ta thậm chí còn không biết đó là thung lũng tối”.
Ông vừa dứt lời, mọi người lại nhíu mày lần nữa.
Thung lũng tối cũng u tối như tên gọi của nó, năm cấm địa của Đại Sở nơi nào cũng kỳ quái, thung lũng tối cũng không ngoại lệ. Bởi vì không ai biết nó ở đâu, nó thật sự giống như âm phủ vậy, chưa biết chừng ngày nào đó đi mãi đi mãi lại vào thung lũng tối.
“Nơi đó thật sự rất đáng sợ”, khi mọi người còn đang cau mày thì Đao Hoàng đã hít sâu một hơi, mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt ông: “Ở đó có rất nhiều sinh vật kỳ quái, không thể giết chết. Ta cứ tưởng mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại thì đã ở Nam Yến Đại Trạch”.
“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.
“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.
“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.
“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.
“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.
“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.
“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.
“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.
“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy mắt, dù muốn tìm lại cơ hội đột phá nhưng tìm thế nào cũng không thấy”.
“Chuyện thế này tuỳ duyên thôi, không thể cưỡng ép được, huynh trưởng đừng để tâm”, Phục Linh cười an ủi.
“Dù thế nào, ta vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng”, Đao Hoàng không quá quan tâm, vẫn cười rất thoải mái.