Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì? Diệp Thành lại tới Bắc Sở?

Trong màn đêm yên tĩnh, Bắc Sở lại chấn động.

Mới im ắng chưa lâu, tên sát thần đó lại tới, không cần nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng thôi đã khiến quá nhiều người phải run sợ rồi.

Màn đêm vốn dĩ yên tĩnh thì lúc này các thế lực lớn ở Bắc Sở lần lượt triệu hồi các đệ tử gia tộc ở bên ngoài về, trụ sở của các thế lực lớn cũng được bao phủ bởi từng lớp kết giới hộ sơn, chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào.

“Xem ra người ở Bắc Sở không chào đón chúng ta rồi”, trong một cổ thành, Diệp Thành không ngừng liếc mắt nhìn quanh, một cổ thành rộng lớn mà không có lấy một bóng người, chắc chắn đã ẩn náu rồi.

“La do ngươi để lại ám ảnh đẫm máu ở Bắc Sở”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “trận chiến khi đó quá chấn động, cả hàng chục triệu tu sĩ bị càn quét không còn mạng quay về, còn ai dám khiêu khích uy nghiêm của ngươi?”

“Nhưng bọn chúng không biết ta đã không còn ở trạng thái không chết không nghỉ nữa rồi”.

“Đi thôi, đừng ra vẻ nữa”.

Cả hai rời khỏi cổ thành, bước trên đại địa của Bắc Sở chẳng chút kiêng dè, trông thì giống như hai tên tử tế nhưng nhìn bóng lưng, dù có nhìn thế nào cũng rất giống hai tên lưu manh, vả lại còn là hạng mặt dày.

Rầm!

Màn đêm yên tĩnh cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng động dữ dội.

Tứ phương chấn động, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn về một hướng, đó là một linh sơn với từng đám mây lững lờ xung quanh, đó chính là trụ sở chính của của Thôn Nguyên Thế Gia ở Bắc Sở.

Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đứng bên ngoài kết giới của Thôn Nguyên Thế Gia, vừa rồi cả hai còn tung một chưởng vào kết giới kiên cố đó, có ý muốn nói với Thôn Nguyên Thế Gia, chúng ta tới rồi.

Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long từ phía xa, những kẻ đưa tin đột nhiên tái nhợt mặt mày.

Nhiều người run rẩy đứng không vững, trước kia cảnh tượng Huyết Linh Thế Gia bị diệt cả môn đột nhiên hiện về, nếu như Diệp Thành muốn khai chiến thì Thôn Nguyên Thế Gia chính là Huyết Linh thế gia thứ hai.

“Diệp Thành, ngươi ức hiếp người quá đáng”, lão tổ của Thôn Nguyên Thế Gia gằn giọng khoác lên mình bộ áo giáp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị huyết chiến.

“Ức hiếp người thì đã sao?”

“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thôn Nguyên Lão Tổ nạt nộ, đích thân điều khiển hư thiên tuyệt sát trận.

“Không đánh cũng được, giao Cửu Châu Thần Đồ ra đây”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.

Đêm nay hắn tới đây không phải muốn khai chiến thực thụ mà là muốn lấy về Cửu Chân Thần Đồ bị phân chia ở Bàn Long Hải Vực.

Đương nhiên nếu như Thôn Nguyên Thế Gia không hợp tác thì hắn và Thái Hư Cổ Long cũng không ngại làm loạn cả Thôn Nguyên Thế Gia, có điều tới lúc đó thì không phải rắc rối nữa mà cứ thế khai chiến, lấy đồ của lão tử đây thì chết cũng phải ói ra.

“Thôn Nguyên Thế Gia không cầm Cửu Châu Thần Đồ mà ngươi cần”, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng lạnh lùng, ông ta tức đến mức muốn nổ phổi.

Sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục vô cùng!

Đường đường một Thôn Nguyên Thế Gia tồn tại vài chục nghìn năm, hôm nay lại bị hai tên này đến đòi lại đồ hiên ngang như vậy, đây không phải là sỉ nhục thì còn là gì? Sau ngày hôm nay Thôn Nguyên Thế Gia nhất định sẽ trở thành trò cười của cả Bắc Sở.

“Xem ra ông thật sự muốn khai chiến”, Diệp Thành vặn cổ, hắn cười tôi độc, khả năng chiến đấu đỉnh phong xuất hiện, một đạo thần quang màu vàng kim bay vút lên trời tạo ra một lỗ hổng lớn trên hư thiên.

Rầm!

Thái Hư Cổ Long cũng vặn cổ, hắn dùng tới sức chiến đấu đỉnh phong, long ảnh khổng lồ bao quanh, sức chiến đấu của hắn còn hơn cả Diệp Thành khiến Thôn Nguyên Lão Tổ và những kẻ tới đây thăm dò tin tức suýt chút nữa tiểu ra quần.

“Đó là ai? Sao sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn cả Diệp Thành?”, có người ngỡ ngàng lên tiếng.

“Đó là Thái Hư Cổ Long”.

“Hôm đó một mình Diệp Thành đã dẹp bằng cả Huyết Linh thế gia, còn giết cả hàng chục triệu tu sĩ không còn mạng mà quay về, hôm nay lại thêm tên Thái Hư Cổ Long này, cả Bắc Sở còn ai có thể địch lại nổi?”

“Thái…Thái Hư Cổ Long”, sắc mặt của Thôn Nguyên Lão Tổ thay đổi, một tên Diệp Thành đã đủ khiến ông ta kinh hãi huống hồ còn một tên Thái Hư Cổ Long mạnh hơn cả Diệp Thành, ông ta thừa biết sức mạnh của hai tên này thế nào, cái gọi là kết giới hộ sơn trước mặt bọn họ về cơ bản chỉ là trang trí.

“Lão…Lão Tổ, đưa…đưa cho bọn họ thôi ạ”, gia chủ của Thôn Nguyên Thế Gia run rẩy, nói với Thôn Nguyên Lão Tổ bằng giọng cầu khẩn.

“Đừng đi theo vết xe đổ của Huyết Linh thế gia mà, Lão Tổ”.

“Cửu Chân Thần Đồ mà chúng ta có chẳng qua chỉ là một phần trăm mà thôi, đừng vì nó mà chôn vùi cả gia tộc”, không chỉ Thôn Nguyên gai chủ mà đến cả người trong Thôn Nguyên Thế Gia cũng nhất loạt quỳ xuống đất nói.

“Ồn ào”, Thôn Nguyên Lão Tổ hắn giọng, mặt mày tôi độc đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.

“Giao hay không?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “nếu không giao ra thì hai chúng ta sẽ vào trong lấy, có điều ta cũng phải nói trước tính khí của ta thì tốt nhưng vị bên cạnh ta đây thì không dễ nói đâu, tới lúc đó nếu làm người của Thôn Nguyên Thế Gia bị thương hoặc không chú ý mà diệt Thiên Tông thế gia thì tiền bối tới bên kia thế giới đừng trách vãn bối nhé”.

“Ngươi…”, Thôn Nguyên Lão Tổ mặt lạnh băng, ông ta suýt chút nữa thì ói ra máu vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành.

“Đừng phí lời với lão ta, giết đi, không để sót một tên”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lật tay lấy ra Thái Hư Long Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK