Sau khi xong chuyện, người chuyển kiếp đã có ký ức kiếp trước được hắn phái đi phân tán khắp nơi.
Cứ thế, ba người vừa đi vừa dừng, đi qua không dưới một nghìn cổ thành, mỗi khi tới một cổ thành, Diệp Thành lại bận rộn, giống như con ngựa hoang đứt cương, chạy lăng xăng khắp nơi.
Kỳ Vương đã quen với việc này, đi cùng Diệp Thành suốt chặng đường, nó biết hắn đang tìm người.
Nhưng Cơ Tuyết Băng thì không hiểu lắm, cô không biết sao Diệp Thành lại quen nhiều người thế, hơn nữa tìm được ai cũng khiến người đó khóc, khóc xong lại cười lớn một cách khó hiểu.
Nhìn thấy nhiều hơn, cô không còn ngạc nhiên nữa, lại bắt đầu đọc vô tự thư, thi thoảng lại tự lẩm bẩm một mình, thậm chí là nói lảm nhảm như người có bệnh.
Phía trước lại có cổ tinh, hơn nữa còn cực kỳ rộng lớn, đừng nói là Kỳ Vương, đến Diệp Thành cũng phải giật mình, nó còn lớn hơn U Đô của Chu Tước Tinh mấy lần, thực sự là vương quốc.
“Đó là Đế Vương Thành”, còn chưa vào cổ thành, Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã khẽ nói: “Đi vào đây đừng có ngông nghênh quá, động đến sự tồn tại vô thượng, rất có thể sẽ bị trấn áp”.
“Chẳng phải còn có cô sao?”, Kỳ Vương cười chẳng hề biết xấu hổ: “Thần nữ của Thánh địa Dao Trì đến đâu người ta cũng phải nể mặt, biết đâu chúng ta còn nhặt được vài bảo bối ấy chứ”.
“Người trong kia tính tình không tốt đâu”, Cơ Tuyết Băng vừa đọc vô tự thiên thư, vừa điềm nhiên nói: “Khiêm tốn vẫn hơn, Thánh địa Dao Trì vẫn phải dè chừng Đế Vương Thành ba phần”.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, ta muốn ăn đào lắm rồi”, Diệp Thành nóng ruột như Tôn Ngộ Không, đi vào cổ thành trước.
“Nóng vội cái gì, suốt chặng đường này chỉ có ngươi lề mề thôi đấy”, Kỳ Vương mắng: “Nếu không đã tới Thánh địa Dao Trì lâu rồi, tìm tìm kiếm kiếm, không biết ngươi còn bao nhiêu người thân họ hàng nữa”.
“Còn lảm nhảm nữa là ta đá chết ngươi đấy”, Diệp Thành mắng lại, âm thầm sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá nhẩm tính, hắn không quên quan sát Đế Vương Thành, đúng là Lăng Tiêu Tiên Khuyết, có núi có non có cây có cối, tựa như chốn trần gian tiên cảnh, đâu đâu cũng có tiên khí lượn lờ, mông lung mờ ảo.
Những tu sĩ ra vào nơi đây không thiếu người mạnh, họ vừa đi vào không lâu đã thấy ba Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương nhiều vô số kể.
Hửm?
Nhìn một lúc Diệp Thành không khỏi cau mày, hai mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm toà tiên khuyết lơ lửng trên hư thiên Đế Vương Thành, dường như có thể cách hư không mười nghìn trượng nhìn thấy bảo ấn lơ lửng trên tiên khuyết, tiên quang sáng rực, uy áp khắp chư thiên rộng lớn.
Đó là một pháp khí cường đại, có tiên khí bất diệt, nặng tựa như núi, còn có đạo tắc vô thượng bay múa, dù ở rất xa nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy run sợ, ngột ngạt khó tả.
“Đế binh”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Đó là Thiên Khuyết Đế Vương Ấn”, Cơ Tuyết Băng cười bảo: “Chắc ngươi đã nghe tới Thiên Khuyết Đại Đế rồi, Thiên Khuyết Đế Vương Ấn là Cực Đạo Đế Khí của ngài ấy, được đúc thành từ đồng thau tiên kim, trên Đế lộ tranh hùng, nó đã nhuốm máu của vô số anh hùng, giúp chủ nhân chứng được đại đạo”.
“Tam thiên sinh tử nhất giới, chỉ nguyện tay không lấp đầy bầu trời”, Diệp Thành nhớ lại những lời bí mật mà Thái Hư Cổ Long đã nói khi xưa, bản thể của Thiên Khuyết Đại Đế là một hòn tiên thạch, trải qua tẩy luyện vô số năm từ tinh hoa của đất trời mới biến hoá thành người, suốt cuộc đời ngài đều hùng dũng, cuối cùng nghịch thiên lên ngôi Hoàng Đế, là người phong đế đầu tiên nối tiếp sau Hiên Viên Đại Đế, cũng là người vô địch Vạn Vực.
“Ngươi có tìm nữa không? Không tìm thì mau đi thôi”, Kỳ Vương đá Diệp Thành đang chìm trong hồi ức: “Lão tử đang chờ ăn quả bàn đào đây, ngươi mau lên đi”.
“Lát nữa sẽ xử lý ngươi sau”, Diệp Thành mắng xong thì bay về một hướng, trong thành có người chuyển kiếp, nhưng chỉ có một người, là nữ, không cần nhìn mặt người đó, hắn cũng biết là ai.
Một lúc sau, cả ba dừng lại trước một căn lầu gác rất lớn.
Lầu gác này có ba tầng, hầu hết đều có những tấm rèm sặc sỡ sắc màu đang rủ xuống, khí tức của hồng trần nồng đậm, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi hương thơm nồng của nữ nhân, nhìn ra xa loáng thoáng còn có thể thấy các nữ tử duyên dáng đang đánh đàn, rót rượu, chơi đùa ở lầu hai và lầu ba.
Lối vào lầu gác có một nữ tu quần áo không chỉnh tề, phất khăn lụa lôi kéo từng nam tu, giọng nói ngọt xớt: “Đại gia, sao bây giờ mới tới vậy?”
“Lão phu bấm đốt rồi, đây hẳn là thanh lâu, nói một cách thô tục là lò luyện, thô tục hơn nữa thì là kỹ viện”, Kỳ Vương sờ cằm đầy ẩn ý.
“Hơi… ngượng ngùng rồi đấy”, Diệp Thành ho khan: “Nếu Huyền Hoàng biết không biết có tức ói máu không, con gái cưng của ngài ấy thật biết gây chuyện, lại còn chạy tới đây làm việc”.
“Ta nghĩ chuyện ăn đào có thể hoãn lại một lúc”, Kỳ Vương rất tự giác biến thành hình người, biến xong còn không quên lấy gương ra vuốt lại mái tóc lừa rối bù.
“Ta sang bên kia uống tách trà, các ngươi làm gì thì làm đi”, Cơ Tuyết Băng nói xong thì xoay người định đi.
“Đừng mà!”, Kỳ Vương kéo cô lại, mặt dày lôi vào trong: “Nơi này thú vị lắm, tới uống rượu hoa đi! Chúng ta cũng đâu có lên giường với người ta”.
Diệp Thành day đầu mày đi vào theo, tự tới thì cũng thôi, lại còn kéo theo cả Cơ Tuyết Băng.
Không biết sau này khôi phục trí nhớ, cô sẽ có vẻ mặt thế nào.
Không biết nếu con dân Đông Hoang biết thần nữ Dao Trì vào thanh lâu chơi sẽ bàn táo xôn xao thế nào.
Không biết để nhóm Hùng Nhị và Tạ Vân biết liệu họ có giơ ngón tay cái lên với hắn không, đưa người thương cũ vào kỹ viện, hắn đúng là người duy nhất ngàn năm có một.