Ba Đại Thánh đã thông minh ra, lập tức cười: “Chúng ta có con rối, hãy cho con rối vào đó”.
Ba người họ nói xong thì nhanh tay lấy con rối ra, hạ lệnh cho con rối vào trong Minh Thổ.
Cảnh tượng kỳ lạ lại diễn ra, con rối vào trong thì mất liên lạc, đứng im không động đậy.
Côn Bằng lão tổ thấy vậy thì mặt tối sầm, nhìn sang ba Đại Thánh bên cạnh.
Ba Đại Thánh cười bối rối, vẫn đứng im tại chỗ: “Cứ bình tĩnh, vẫn còn cách”.
Ba người đều lấy ra xích sắt với một đầu có móc, rồi vung tới, chỉ cần có thể móc trúng Diệp Thành thì sẽ có thể kéo hắn ra ngoài, không cần phải mạo hiểm chạy vào trong.
Nhưng, mặc dù cả ba móc sắt đều đã được quang vào trong nhưng lại giống như dây xích sắt của Côn Bằng lão tổ trước đó, vào trong cấm địa Minh Thổ thì chúi xuống, không hề chạm đến được Diệp Thành.
Lại lần nữa, rồi lại lần nữa, ba Đại Thánh không bỏ cuộc, kiên trì liều mạng quăng móc sắt, ai không biết họ đang câu Diệp Thành chắc sẽ tưởng họ đang quăng lưới bắt cá.
Nhưng, mấy lần quăng câu đều thất bại, không bắt được người ra ngoài mà cả ba mệt đến bở hơi tai.
Lần này không chỉ Côn Bằng lão tổ mà cả các Chuẩn Đế khác cũng đều hướng mắt về ba Đại Thánh đó.
Ba Đại Thánh không suy nghĩ, lập tức đẩy hai tu sĩ Thánh Vương bên cạnh vào Minh Thổ, sau đó hét lớn lên: “Hai vị, đây là cơ hội tốt để lập công đấy”.
Côn Bằng lão tổ không nói gì, chỉ cần có thể bắt được Diệp Thành ra ngoài thì ai vào trong cũng được.
Nhưng ba Thánh Vương thì đang muốn chửi thề, một đám xấu xa, rõ ràng đang muốn gài bọn tao mà, không biết xấu hổ.
Nhưng dù họ có muốn chửi thề thì đã sao? Họ cũng đâu dám phản kháng, nếu chạy ra lại thì sẽ bị đánh chết ngay, ở thế giới của cao thủ, kẻ yếu sẽ bị ức hiếp, đứa nào chết ráng chịu.
Hết cách, ba người họ chỉ đành nhắm mắt đi vào trong, mỗi bước đi đều thấp thỏm lo âu.
Cái chết của Diệp Thành rất thê thảm, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, hai mắt nhìn họ chằm chằm, chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người, đường đường là Thánh Vương mà lại thấy lạnh sống lưng.
“Nhìn đi, chiêu này của ngươi chẳng hữu dụng chút nào”. Viêm Long ở trong đỉnh lớn, nhìn thấy hai Thánh Vương đang không ngừng tiến lại gần thì bất giác bĩu môi: “Mặc dù ngươi diễn rất thật trân”.
“Ta đã chết rồi mà còn không chịu tha cho ta”. Diệp Thành chửi thầm, vừa giữ trạng thái lúc chết vừa chuẩn bị sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào, hạ gục hai Thánh Vương đó.
Minh Thổ này rất kỳ lạ, có thể khống chế tu vi của hắn, cũng có thể khống chế tu vi của hai Thánh Vương, khi đều là người không có tu vi giống nhau, thánh thể với cơ thể bá đạo có thể dễ dàng hạ được hai người đó.
Nhưng, lúc hắn đang định bật dậy thì hai Thánh Vương đó đột nhiên dừng lại, hoảng hốt nhìn về cùng một hướng, hai mắt trợn tròn, tròng mắt thu lại, dáng vẻ rất kinh hãi: “Ai? Các người là ai?”
Diệp Thành ngơ ngác, ý gì đây, ta giả thần giả quỷ là để dọa các người bỏ chạy, hai ngươi cũng giả thần giả quỷ là thế nào? Muốn hù ta hay là tự hù dọa chính mình? Hay là…
“Đừng qua đây, các người đừng qua đây”. Hai Thánh Vương đều lùi về sau, vẻ mặt hoảng sợ.
“Kỹ thuật diễn xuất cứng đấy”. Diệp Thành thầm khen, khả năng giả thần giả quỷ cũng khá lắm, không biết hai tên này đang làm gì, tự trêu mình à?
A… Lúc Diệp Thành đang nghĩ thầm trong bụng thì hai Thánh Vương đó đã quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước thì thất khứu chảy máu, cả người máu me bê bết, chết cũng rất thê thảm.
Những người bên ngoài Minh Thổ nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là Chuẩn Đế hay Đại Thánh hay Thánh Vương, Chuẩn Thánh Vương thì cũng đều bất giác lùi về sau, hít một hơi dài, mặt mày biến sắc.
Chuyện gì thế kia, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu nhìn nhau ngơ ngác.
Người ngỡ ngàng nhất là Diệp Thành, cùng ở trong Minh Thổ, hắn có thể cảm nhận rất rõ hai Thánh Vương đó đã chết, lửa nguyên thần đã tắt, cũng tức là thật sự có người giết chết họ.
Vậy thì hơi đáng sợ rồi, hắn không kiềm được, ngoảnh đầu về sau, đằng sau thật sự có người sao?
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng hắn lại không dám động đậy, bản năng cho rằng mình giả chết đã lừa được đối tượng đáng sợ đó, nếu động đậy thì biết đâu chừng sẽ bị đâm thêm cho nhát nữa, nếu chết thêm lần nữa thì oan lắm.
Lúc hắn đang lơ mơ thì lại có một người nữa từ bên ngoài vào, hay nói đúng hơn là có người bị Côn Bằng lão tổ ném vào, đó là một Đại Thánh, hắn ta vốn định quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị chưởng vào lại.
Thảm cảnh lại diễn ra một lần nữa, Đại Thánh cũng giống như hai Thánh Vương đó, vào trong Minh Thổ thì liền muốn bỏ chạy, nhưng mới chạy được một bước thì thất khứu liền chảy máu, người đầy máu me, chết ngay tại chỗ.
Lúc này, Côn Bằng lão tổ và tám Chuẩn Đế khác lại bất giác lùi về sau.
Một Đại Thánh là lại bị giết trong tích tắc, rốt cuộc nhân vật trong Minh Thổ là nhân vật thế nào? Mọi người đồn đoán, ít nhất cũng là cấp Chuẩn Đế, nhưng vấn đề là rõ ràng họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Chạy đi! Bên ngoài đã có người quá kinh hãi, quay đầu bỏ chạy, phần lớn họ là người đến xem náo nhiệt. Minh Thổ quá đáng sợ, không nhìn thấy ai mà lại khiến bốn người chết thảm.
Có người bỏ chạy thì liền gây ra hiệu ứng đám đông, rất nhiều người cũng bỏ chạy theo.