Diệp Thành lặng lẽ rời đi, trở về Hằng Nhạc Tông.
Tuổi thơ của hắn quả thực là một ký ức đẫm máu, không ai biết về ký ức đó kể cả Cơ Tuyết Băng và phía Sở Huyên.
Hắn đã từng yếu đuối và hắn cũng đã sớm hiểu ra rằng thế giới tưởng như tươi đẹp rạng rỡ này tàn nhẫn đến nhường nào. Sự xấu xa của bản chất con người tạo nên một bức tranh thảm thương, dù là hắn của hiện tại thi thoảng nhớ lại cũng vẫn không khỏi rùng mình.
Chỉ khi thực sự trải qua mới hiểu được an nhàn, ấm no là điều tuyệt vời như thế nào.
Vì vậy hắn khao khát thiên hạ thái bình, vì chí nguyện to lớn này có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như pháp tắc của thế giới này, hắn cần ý chí kiên quyết và giàu lòng hy sinh để đạt được mục đích của mình, cho dù sau lưng trải đầy máu và xương, cho dù trên lưng phải mang theo tai tiếng vạn cổ.
Nhưng đứng trên đỉnh cao của ngày hôm nay, có tu vi như hiện tại, mang theo vinh quang như bây giờ lại khiến hắn không chỉ một lần mù mịt.
Thời đại đang thay đổi nhưng pháp tắc của thế giới thì không.
Giờ đây hắn cũng lừa mình dối người giống như hoàng đế các triều, ý nguyện vĩ đại thiên hạ thái bình từ đầu đến cuối đều là chuyện nực cười.
Sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, thấy được những mặt xấu xa trên đời, hắn mới thực sự hiểu rằng không phải thống nhất thiên hạ là sẽ thái bình, thế giới này đầy rẫy những điều bất lực, đến vận mệnh của mình mà hắn còn không kiểm soát được thì nói gì đến nguyện vọng thái bình.
Hắn dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hư thiên.
Làn gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc trắng của hắn, nhưng không thể khiến thân thể rắn rỏi như tượng đài của hắn lung lay, hắn như một pho tượng sừng sững giữa đất trời.
“Cô còn định đi theo ta bao lâu nữa?”, không biết đến lúc nào hắn mới lên tiếng, giọng nói đã hơi khàn.
Dứt lời, không gian không xa sau lưng hắn khẽ rung lên.
Giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ không gian ấy, quan sát kỹ hơn thì phát hiện chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Ngươi biết ta đi theo ngươi từ lâu rồi à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, nhìn Diệp Thành thử hỏi.
Diệp Thành không nói gì, vẫn yên lặng nhìn bầu trời.
Sự im lặng của hắn khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngượng ngùng, cảm thấy câu hỏi lúc trước của mình thật nực cười.
Hắn là ai? Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, cao thủ vô song cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ.
Mà cô chỉ là cảnh giới Không Minh, đi theo một cách đầy sơ hở như thế này thì với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, huống chi là Diệp Thành đã từng đánh bại cả triệu quân tu sĩ.
Cô chầm chầm đi tới, đứng cạnh Diệp Thành rồi cũng ngửa mặt lên nhìn hư thiên giống hắn: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem ông trời tàn nhẫn định chơi đùa chúng ta đến khi nào”, Diệp Thành hờ hững đáp.
“Chơi… Chơi đùa chúng ta?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, ngơ ngác không hiểu Diệp Thành đang nói gì.
“Cô về đi!”, Diệp Thành dời mắt nhưng không giải thích nhiều mà tiếp tục bước đi trên vùng đất rộng lớn.
Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ gật đầu, dù ngoài miệng đồng ý nhưng cô vẫn đi theo bước chân Diệp Thành, hắn đi nhanh thì cô đi nhanh, hắn đi chậm thì cô đi chậm, hơn nữa cả đoạn đường đều nhìn trái ngó phải, không biết là đang giả ngốc hay vốn ngốc thật.
Ôi!
Đến một lúc nào đó cô bỗng kêu lên, có lẽ là đi quá nhanh lại không phát hiện Diệp Thành đã dừng bước, vì thế cô đâm sầm vào lưng hắn.
Thân xác của Hoang Cổ Thánh Thể cứng rắn nhường nào, tuy bằng xương bằng thịt nhưng cô va vào người hắn vẫn thấy như va phải tấm thép, trán tím lên, cô không chỉ thấy xấu hổ mà còn rất đau.
“Ngươi dừng lại cũng không nói môt tiếng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không ngừng xoa trán.
Nhưng Diệp Thành không đáp lại lời oán than của cô.
Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vùng tối phía trước, lông mày cũng nhăn lại.