Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại Sở Thiên Đình!". Tiếng hô kia chấn động cả Huyền Hoang, hễ người nào nào nghe thấy đều cảm thấy đầu óc hoảng hốt.

Dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn, Diệp Thành đang rũ đầu vô thức ngẩng đầu lên, con ngươi ảm đạm lập lòe ánh sáng.

Hắn kinh ngạc nhìn bên ngoài núi, bốn chữ Đại Sở Thiên Đình không ngừng quanh quẩn, tiếng hô phát ra từ tận linh hồn.

Cách hơn ba trăm năm, không ngờ lại nghe thấy cái tên ấy ở nơi đất khách quê người, khiến hắn kích động đến rưng rưng nước mắt, dòng máu yên lặng trăm năm cũng sôi lên sùng sục.

"Là bọn họ, là bọn họ!", trong đôi mắt hắn đong đầy nước mắt, dường như có thể cách vô vàn cây số nhìn thấy những người quen nơi Đại Sở. Họ, đã đến rồi!

"Âm thanh ấy đến từ đâu vậy?", Phượng Tiên ngồi trên vương tọa lơ lửng ngoài núi đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh.

"Có một đội quân tu sĩ khổng lồ từ biển sao đổ bộ vào Huyền Hoang!", nhị thái tử Kim Ô đi đến từ xa, có vẻ cũng đã nghe thấy tin tức ấy nên đến thông báo.

"Khổng lồ? Có bao nhiêu người?", Phượng Tiên không khỏi cau mày.

"Hơn năm mươi...", nhị thái tử Kim Ô đáp.

"Hơn năm mươi, vậy cũng dám gọi là đội quân tu sĩ?", tam thái tử Côn Bằng bên cạnh tức cười.

"Là hơn năm mươi triệu, số lượng kia đã đủ chưa?", nhị thái tử Kim Ô liếc tam thái tử Côn Bằng một cái nói.

Câu đó vừa được nói ra, Côn Bằng kinh ngạc suýt nữa rớt khỏi không trung.

Chẳng những hắn ta kinh ngạc mà Phượng Tiên cũng giật mình, hơn năm mươi triệu tu sĩ, kia là một con số cỡ nào chứ, rải ra trên mặt đất hay bầu trời thì chắc cũng sẽ không nhìn tới cuối nổi.

"Tại sao lại có một đội quân tu sĩ với số lượng khổng lồ như vậy", đám thái tử Bát Kỳ đề nhìn về phía nhị thái tử Kim Ô: "Có biết là thế lực nhà nào không?"

"Tự mình không nghe thấy à? Gọi là Đại Sở Thiên Đình".

"Đại Sở Thiên Đình?". Mọi người cau mày, quay đầu nhìn nhau, trong trí nhớ của họ chưa nghe qua thế lực ấy bao giờ.

"Đến, đến rồi! Năm mươi triệu người kia đến Trung Châu rồi", trong lúc mọi người đang cau mày thì thần tử Thương Linh ù té chạy tới, cũng bị hoảng sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Tiến về Trung Châu?", thần tử Thiên Phạt híp mắt, vô thức ngó Ngũ Chỉ Sơn: "Lẽ nào, họ đến vì Diệp Thành! Chạy đến cứu hắn?"

"Hắn? Hắn sẽ có mặt mũi lớn như vậy? Năm mươi triệu tu sĩ đó, ngươi cũng đề cao hắn quá rồi", Kim Ô cười khẩy.

"Nhưng nếu là thật thì sao? Với tình hình hiện tại thì cũng không loại trừ khả năng ấy!", một câu của thần tử Phiêu Miểu khiến trái tim mọi người ở đây không khỏi run lên.

Nếu thật là vậy, thế thân phận của Diệp Thành phải kinh khủng cỡ nào, thế mà có thể khiến hơn năm mươi triệu tu sĩ nghĩ cách đến cứu.

"Có phải hay không, đợi lát nữa sẽ biết!", Phượng Tiên hừ lạnh, giẫm một cái ẩn mình vào hư vô.

Mặc dù sườn mặt của cô ta tràn ngập vẻ lạnh lẽo, nhưng cũng không giấu vẻ tái nhợt. Một cảm giác cực kỳ không tốt bỗng nhiên xuất hiện, dự cảm mơ hồ ấy khiến trái tim Phượng Tiên không khỏi run rẩy.

Đám Kim Ô Côn Bằng cũng lần lượt bỏ chạy, muốn tìm một nơi quan sát Ngũ Chỉ Sơn, cũng định xem thử năm mươi triệu tu sĩ kia đến Trung Châu có phải là vì cứu Diệp Thành hay không.

"Đại Sở Thiên Đình!", đội quân Thiên Đình gào thét cả đường, kéo theo sấm sét khiến núi sông sụp đổ.

Đội hình ấy quá to lớn nên những tu sĩ đi lại bên ngoài đều trốn vào thành cổ, sợ sơ xuất một cái bị chôn vùi, ngay cả Đại Thánh cũng không dám ló đầu ra.

Họ giống như một đại dương đen tuyền che phủ đất trời, khiến mảnh đất này mất đi ánh mặt trời vốn có.

"Đây... đây rốt cuộc là thế lực nhà nào vậy?", trên tường thành của một tòa thành cổ đứng đầy người, họ trông về phía xa, đến cả giọng nói cũng hơi run.

"Trời biết, đội quân với hơn năm mươi triệu tu sĩ, tự mang truyền tống vực môn, truyền tống trận cũng vô dụng".

"Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc đều có và đều tiến về Trung Châu. Lẽ nào là vì cứu Diệp Thành?"

"Không dám chắc, nhưng chắc mấy chốc sẽ biết được thôi".

"Theo sau nhìn thử, cái này phải đi ngó mới được", có không ít tu sĩ cản đảm lần lượt ra khỏi thành đi theo từ xa, chứ cũng chẳng dám đi gần.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi nơi, đội quân Thiên Đình từ Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc xông đến, lần lượt tiến vào Trung Châu.

Bước chân của họ vẫn chưa dừng lại mà đi thẳng đến Ngũ Chỉ Sơn, sát khí lạnh như băng khiến không gian đóng băng từng tấc một, không khí cũng như đọng lại.

Phía sau đội quân Thiên Đình cũng có từng đoàn người đi theo, dù đã có thể xác định năm mươi triệu người kia là đến vì Diệp Thành, nhưng vẫn muốn đi.

"Họ thật sự đến vì Diệp Thành!", trên đỉnh một ngọn núi, Xích Dương Tử và Vô Cực Tử đầu bạc lẳng lặng đứng im, dường như có thể cách hư không mờ mịt nhìn thấy Ngũ Chỉ Sơn.

"Một đợt gió tanh mưa máu là điều không thể tránh khỏi!", Vô Cực Tử thở dài: "Nếu mấy người Đại Sở kia mà nổi điên thì cả Chư Thiên Vạn Vực cũng sẽ xác chết chất chồng như núi".

"Đến Phượng Hoàng Cốc trước đi!", Xích Dương Tử xoay người nói: "Vớ vẩn thật, Phượng Hoàng tự phong ấn ở Huyền Hoang hơn trăm năm, không biết chuyện gì bên ngoài thật hả?"

"Trong mắt bà ta, đến giờ chỉ có một mình Thái Hư Tử thôi!", Vô Cực Tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Tuy bà ta xuất quan thì cũng chẳng cản nổi kiếp nạn sắp đến của Chư Thiên Vạn Vực".

"Đại Sở Thiên Đình!", tiếng gào thét từ Trung Châu tràn ngập một ma lực khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Chẳng biết đến bao giờ, tiếng gào thét kia mới biến mất.

Đội quân Thiên Đình đã đến Ngũ Chỉ Sơn, dùng nơi này làm trung tâm, cứ một mét đứng một người, hình thành một đội ngũ hình vuông trực tiếp phur kín trăm ngàn dặm.

Nhìn từ trên cao, nó như một tấm màn màu đen che phủ cả trăm ngàn dặm đất trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK