“Diệp Thành?”, nghe thế, mắt của Yêu Hoàng híp lại.
Trong giọng điệu của ông ta có xen lẫn sự bất ngờ, thậm là ngạc nhiên.
Trước khi Yêu tộc phong bế, ông ta biết Diệp Thành đã bị vạn tộc truy nã ép phải tiến vào Minh Thổ, rất nhiều người đã thấy Diệp Thành vùi thây nơi đó.
Ai mà ngờ được, trăm năm sau dỡ bỏ phong bế thì lại nghe tin Thánh Thể còn sống, điều này sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên.
Việc này đúng là làm nhiều người thảng thốt. Minh Thổ là nơi nào, là địa ngục chỉ vào không thể ra, mà Thánh Thể lại vẫn còn sống trở ra.
“Kính thỉnh Yêu Hoàng xem qua!”, trong lúc Yêu Hoàng khiếp sợ, thánh chủ ba nhà đã truyền tới một đống thần thức.
Trong đống thần thức này ghi lại rất nhiều việc lớn trăm năm qua có liên quan tới Diệp Thành, trong đó có không ít sự việc của Thiên Đình.
Yêu Hoàng khép hờ hai mắt, từ trong thần thức tìm ra vài cảnh tượng làm người hoảng sợ: Đại chiến Tây Mạc, huyết kiếp núi Chư Thiên, Trí Dương bị tàn sát, Linh Sơn khuynh đảo, Đế Khí bỏ chạy, Thích Già ứng kiếp, Hoang Cổ Thánh Thể bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn...
Từng việc một, từng sự kiện đều là những điều mà chẳng ai dám tin.
Nhưng việc làm Yêu Hoàng giật thót chính là... năm mươi triệu tu sĩ.
Đó là đội quân tu sĩ khổng lồ, năm mươi triệu người, dù là ông ta thì vẫn bị cảnh này làm cho chấn động.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Yêu Hoàng nhìn sang hướng Thiên Hư như có thể nhìn thấu tầng mây mù để quan sát Tiên Sơn vậy.
Dám xây thần môn bên ngoài Thiên Hư – vùng cấm mà bên trong vùng cấm lại không nổi giận.
Trong tích tắc, ông ta vô cùng tò mò về thân phận Diệp Thành, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, đang che giấu loại bí mật gì.
“Hoàng, xin làm chủ cho chúng ta!”, thánh chủ ba nhà khóc không thành tiếng, trong giọng nói mang theo sự bi ai và phẫn nộ cùng ấm ức.
“Người đâu, điểm binh?”, tiếng quát của Yêu Hoàng vang vọng trời xanh.
Nhất thời, trên tiên sơn Yêu tộc sát khí ngút trời, yêu hải cuồn cuộn, bóng đen rậm rạp ùn ùn kéo tới.
Quân đội tu sĩ của Yêu tộc vô cùng to lớn, khí thế khi gộp cùng nhau có thể khiến bầu trời lắc lư.
Tu sĩ từ bốn phương bị doạ lùi về sau, Yêu tộc quá đông, khí thế quá mạnh, ngay cả cấp Chuẩn Đế cũng phải khiêm nhượng ba phần.
Yêu Hoàng cử động, đạp trời tiến lên, lao tới Thiên Hư.
Sau lưng ông ta, đội quân Yêu tộc cuốn lên bụi mù, tay cầm chiến giáo, điều khiển chiến xa cổ xưa như muốn chinh phạt vạn vực.
Thái Thanh Cung, Vũ Hoá Thần Triều và Chí Tôn Thành theo sau, có cái cây lớn Yêu tộc làm chỗ dựa, họ khá là có tự tin.
“Lẹ lẹ mấy má ơi!”, tu sĩ bốn phương phần phật bay theo, Trung Châu mà có chuyện lớn thì đều là những drama hot thôi.
Thiên Đình, mây mù lượn lờ, trận pháp mông lung.
Trên các đỉnh núi đều đứng đầy bóng người, ai cũng mặc áo giáp, cờ chiến của Thiên Đình Đại Sở giương cao, đón gió mà đứng.
Diệp Thành đạp lên mây tiên lửa thần, đứng lẳng lặng trên trời, áo trắng tóc bạc râu cũng phai màu, mọi thứ đều bay theo gió thổi.
Đôi mắt đã mù giương về phương xa, đục ngầu nhưng bình thản.
Trở thành người phàm, trở thành người mù, tuy đã rất già nua nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng như thế, vẫn sừng sững như tấm bia to.
Chính vì thế, tu sĩ Thiên Đình mới không sợ hãi.
Hơn ba trăm năm trước, họ đã đi theo bóng lưng nọ, từ Nam Sở thẳng tiếng Bắc Chấn Thương Nguyên.
Hắn là Diệp Thành, cũng là ngọn đèn sáng chiếu rọi con đường phía trước.
“Diệp Thành, chúng ta có thể chịu đựng được tới khi Đại Sở quay về, đúng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ hỏi, trong giọng mang theo sự dịu dàng của phái nữ.
“Có thể!”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương, giọng nói khàn khàn.
“Đến đây!”, Tiêu Thần lạnh nhạt quát, nhìn ra bên ngoài núi.
Người trên Thiên Đình đều ngẩng đầu nhìn ra xa.
Ngày đó trời đất nối liền, yêu hải cuồn cuộn tiến đến, từ rất xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm.
Trời đất theo gót họ lao tới, từng khoảng không trở nên u ám.
Ngoài mười vạn trượng, đại quân Yêu tộc dừng chân, tạo thành đội hình gọn gàng, số lượng khoảng mấy triệu.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, một thần tướng Yêu tộc gầm lên.
“Năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không phục tới chiến!”, đáp lời là Tư Đồ Nam, tiếng quát chấn động trời đất.
“Đáng chết!”, thần tướng Yêu tộc bỗng giơ kiếm, chỉ về phía Thiên Đình phía xa, tấn công kết giới bảo vệ.
Nhưng kiếm chưa rơi xuống thì đã bị Yêu Hoàng phất tay ngăn cản.
Hai mắt Yêu Hoàng híp lại, nhìn chằm chằm Thiên Đình, cũng nhìn thẳng vào Thiên Hư, không phải ông ta sợ Thiên Đình mà là đang rén Thiên Hư thôi.
Ác danh của vùng cấm Thiên Hư, ngay cả Yêu tộc mạnh mẽ cũng phải kiêng dè.
Vào thời cổ xưa, Đại Đế của Yêu tộc đã truyền xuống Đế huấn: Hễ là hậu duệ Yêu tộc, nghiêm cấm không được chọc vào Thiên Hư!
Di huấn này đã trở thành quy định không được làm trái của cả Yêu tộc.
Ngay cả Đại Đế cũng kiêng dè như thế, Yêu Hoàng có thể mường tượng ra sự đáng sợ của Thiên Hư, đây là tồn tại không ai được phép trêu vào.
Ngược lại, Thiên Đình xây ở cửa ra vào vùng cấm, tình cảnh xấu hổ, ông ta không xác định được là Thiên Hư có nhúng tay vào chuyện này hay không.
Nghĩ tới đây, Yêu Hoàng liếc sang thánh chủ Thái Thanh, thánh chủ Vũ Hoá và thánh chủ Chí Tôn: “Các ngươi, lên!”
“Ta... chúng ta sao?”, thánh chủ ba nhà biến sắc, vô thức lùi ra sau, hiển nhiên, Yêu Hoàng kiêng kỵ vùng cấm nên muốn ba bọn họ ra thử, nói thẳng ra làm con chốt thí.
“Yêu tộc của ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi!”, Yêu Hoàng hờ hững nói, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
“Còn không mau đi!”, thần tướng Yêu tộc lạnh lùng quát.
Thánh chủ ba thánh địa biến sắc.