Rầm! Rầm!
Bên ngoài U Đô, hư thiên ầm vang, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.
Diệp Thành sinh khí dồi dào, vả lại càng chiến càng hăng, nếu đếm kĩ thì các tu sĩ cảnh giới Hoàng bị hắn trảm đã có tới ba mươi mấy người.
Lại nhìn sang hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại thì người nào người nấy mặt mày hung tợn, bị Diệp Thành chơi lại đau điếng, đánh tới lúc này không những không thể làm gì được hắn mà ngược lại còn tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Cảnh tượng này khiến người xem vô cùng kinh ngạc, một tên tu sĩ cảnh giới Thiên liên tiếp trảm ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, đây là chiến tích thế nào?
Tên nhãi, còn không nộp mạng!
Trong tiếng hô kinh ngạc, một giọng nói uy nghiêm vang dội khắp đất trời.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn vào hư thiên, thế nhưng lại không tìm được nơi nào phát ra âm thanh, lại càng không biết là ai đang lên tiếng, bọn họ chỉ biết có một luồng áp lực mạnh mẽ xuất hiện khiến người ta run rẩy.
Diệp Thành bãi chiến, hắn nheo mắt nhìn về một hướng trong hư thiên.
Mười mấy tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại cũng bãi chiến, mặt mày tôi độc mang theo vẻ vui mừng vì có kẻ mạnh ra tay.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ở một hướng trong hư thiên có người xuất hiện khoác huyết bào, chân bước trên biển máu, xung quanh còn có một con rồng đen bay lượn, đôi mắt tử tịch, người ta có thể nhìn ra được cảnh tượng núi thây biển máu trong đó.
“Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, Diệp Thành cau mày.
“Là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, người xem kinh ngạc.
“Nếu lão phu không nhìn nhầm thì đây chính là khách khanh của Khô Nhạc: Huyết Diêm”.
“Là Huyết Diêm mà mười năm trước suýt chút nữa có thể lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh sao?”
“Ngoài ông ta ra thì còn có ai, không ngờ đến ông ta cũng ra mặt rồi”, các lão tu sĩ lần lượt cau mày, trong đôi mắt bọn họ rõ vẻ kiêng dè như thể biết được sự đáng sợ của Huyết Diêm.
Thiên địa này trở nên nặng nề hơn sau khi Huyết Diêm xuất hiện, người ta cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết.
Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cau mày, có vẻ như bọn họ cũng biết đến sự đáng sợ của Huyết Diêm, cả hai lần lượt truyền âm cho Diệp Thành bảo hắn về U Đô nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.
Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín của U Đô cũng phải cau mày.
Nhược Thiên Chu Tước đứng trên đỉnh núi liếc nhìn Huyết Diêm bên ngoài U Đô rồi lại nhìn xuống tầng thứ tám như thể dù cách cả một tầng nhưng bà ta vẫn có thể nhìn thấy Khô Nhạc đang khoanh chân ngồi ở Linh Đan Sơn vậy.
Đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không thể ngờ tới Khô Nhạc lại phái Huyết Diêm, nên biết rằng tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong ở U Đô chỉ khi chiến tranh mới ra mặt.
Khô Nhạc, ngươi đúng là không hề kiêng dè gì!
Đôi mắt Nhược Thiên Chu Tước loé lên hàn mang, cuối cùng bà ta nhìn Khô Nhạc rồi lại nhìn bên ngoài thành U Đô, bà ta chưa ra tay luôn mà muốn xem thực lực của Diệp Thành rốt cục mạnh tới mức nào.
Bên ngoài thành U Đô, Huyết Diêm vẫn đứng sừng sững giữa hư thiên, đôi mắt tử tịch nhìn chòng chọc Diệp Thành.
Có thể thấy trong đôi mắt Huyết Diêm hiện lên rõ vẻ tham lam, cho dù là chân hoả, huyết mạch hay Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành thì ông ta đều muốn đoạt được, đó là bảo vật vô giá.
Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn ta nhìn thẳng vào Huyết Diêm, khí thế không hề kém cạnh, đến Đại Đế Thiên Ma hắn còn trảm được thì sao lại có thể khuất phục trước một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, hắn có khả năng chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu như ép hắn đến mức phát điên thì cũng chưa biết chừng hắn sẽ dùng tới thiên chiếu.
Coi thường pháp tắc, giết chóc ngông cuồng, đáng chết!
Huyết Diêm di chuyển, hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vào hư thiên khiến người xem và cả Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín đều thẫn thờ.
Đi đâu!
Huyết Diêm hắng giọng lạnh lùng, ông ta là người đầu tiên truy sát đến.
Đi đâu!
Kẻ mạnh dưới trướng Khô Nhạc cũng truy sát theo.
Đi đâu!
Người của tám vị Hoàng Tử thấy thế thì không hề nhàn rỗi, cả đám hô hào nhốn nháo.
Mau, mau, mau!
Người xem đông nghịt lập tức di chuyển.
Lúc này, bên ngoài thành U Đô vô cùng náo nhiệt, trước là Diệp Thành, sau là Huyết Diêm, tiếp sau nữa là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, cuối cùng còn có một đám nhàn rỗi, cảnh tượng nhốn nháo vô cùng.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Giữa đất trời liên tiếp vang lên những tiếng nổ ầm vang, nhìn ra xa, đó là từng ngọn núi cao sừng sững sụp đổ.
Phía trước, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang len lỏi vào từng rừng cây ngọn núi.
Phía sau hắn, Huyết Diêm, người của Khô Nhạc, người của tám vị Hoàng Tử, tất cả người xem đều xông vào truy sát hắn như đàn ong vỡ tổ.
Thế nhưng khi tất cả mọi người truy đuổi đến đây thì không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.