Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không, Thích Già và Diệp Thành đều hộc máu.

Cơ thể Thích Già nứt toạc, ánh sáng Phật pháp lập tức ảm đạm hơn một nửa, ngay cả niệm lực chúng sinh cũng bặt vô âm tín.

Cơ thể của Diệp Thành cũng nổ tung, thần huy màu vàng cũng mờ đi rất nhiều, biển máu quỷ dị dưới chân cũng trở nên yên ả, bạo ngược và khát máu không ngừng rút lui.

"Vẫn chưa kết thúc đâu!", Diệp Thành lập tức cố định thân thể, tái tạo cơ thể, con ngươi lóe lên thần quang, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Thích Già thở dài, lại vươn tay về phía Linh Sơn.

Thoáng chốc, một luồng phật quang bay ra rồi rơi vào trong tay ông ta.

Nhìn kỹ mới biết phật quang kia là một cây hàng ma xử khắc đầy Phật văn, lượn lờ Đế Đạo pháp tắc.

"Trời đất ơi! Cực... Cực Đạo Đế Binh", bên dưới không ngừng vang lên từng tiếng hoảng sợ dường như biết được nó là gì.

Đế Khí hàng ma xử, Cực Đạo Đế Binh chí cao của Phật gia được Thích Già cầm trong tay khiến ông ta cũng lây dính Đế uy, trông như một vị thần lóa mắt làm lòng người run sợ.

"Đầu tiên là ý chí Phật Tổ, sau đó là Đế Binh Phật gia, Tôn Giả chí cao thế mà cũng bị dồn ép phải lấy ra hết các con át chủ bài", vô số tiếng thổn thức chậc lưỡi không ngừng vang lên, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.

"Diệp Thành quả thật mạnh đến kinh người, nghịch thiên luôn!"

"Lần này, ngươi sẽ dùng cái gì để ngăn cản đây", ông lão Chuẩn Đế lẩm bẩm, có hơi lo lắng nhìn Diệp Thành.

"Đế Binh có sức mạnh khủng bố, Diệp Thành cũng sẽ bị trấn áp thôi".

"Tuy thua, nhưng cũng đủ bễ nghễ chúng sinh", vô số lão tiền bối hít ngược một hơi nói.

"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!", Thích Già tụng một tiếng đầy trang nghiêm, giọng nói như tiếng chuông chùa vang vọng đất trời, vừa có sự từ bi của ngã Phật lại có sự uy nghiêm của Chuẩn Đế.

"Cất sự từ bi của ngươi đi, không rành chuyện thế gian thì đừng nói khổ ải với ta", Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng nói chấn động cả bầu trời như tiếng sấm rền từ xa xưa.

Đối mặt với Thích Già cầm Đế Binh trong tay, hắn vẫn bình tĩnh không sợ, chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi cùng lòng tin bất tử.

Diệp Thành xông lên, cả người tắm máu trông như một vị Chiến Thần trong ngày tận thế, định đánh ra một chiêu mạnh nhất trong đời.

Hắn không có thần binh hỗ trợ, chỉ có nắm đấm bằng xương bằng thịt. Một quyền dung hợp pháp tắc, uy thế Thánh Cốt, lực huyết mạch, căn nguyên Thánh Thể, lực luân hồi, mấy ngàn loại thần thông, vô số thứ đều dồn hết vào một quyền.

"Hắn... hắn muốn làm gì, định trực tiếp dùng tay không va chạm với Đế Binh ư?", mọi người xung quanh trợn tròn mắt, ồ lên.

Cực Đạo Đế Binh - Đế Khí bản mạng của Đại Đế là vũ khí có sức mạnh cỡ nào chứ, có thể hủy diệt đất trời đó!

Vũ khí cấp bậc cỡ đó đến giờ chỉ có Đế Binh cùng cấp khác mới chống lại được, nào có ai dám dùng cơ thể cứng đối cứng.

Hành động của Diệp Thành khiến đất trời rung chuyển, nắm đấm màu vàng múa may định tranh đấu với Đế Binh, đánh ra từng vòng Càn Khôn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể càng ngày càng gần, thoáng chốc như vĩnh hằng.

Ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người đều bồn chồn hoảng hốt không thôi.

Không biết tại sao nhưng họ tin tưởng con người kiên cường bất khuất kia có thể đẩy lùi Cực Đạo Đế Binh của Phật gia.

Đế Khí hàng ma xử và nắm đấm của Thánh Thể va vào nhau.

Khu vực kia lập tức sụp đổ, trở nên đen thui thùi lùi, sấm sét đì đùng, hành tinh cũng bị chôn vui.

Nắm đấm của Diệp Thành nổ tung, cơ thể bá đạo cũng nứt toạc, máu xương nát bét văng đầy không trung.

Đế Khí hàng ma xử bị đánh bay, Thích Già cũng bay ngược ra ngoài, cơ thể tắm máu, xương cốt vỡ vụn.

Diệp Thành đã làm được, dù không phải Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành nhưng cũng có thể tay không đỡ Đế Binh, chẳng kém gì với bậc tiền bối.

"Tay... tay không đón đỡ, thế... thế mà lại đẩy lùi Đế Binh!", mọi người hoảng sợ, bất kể những tu sĩ đang xem trận chiến hay phật tử Linh Sơn đều cảm thấy hết sức chấn động.

"Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng giai, sánh vai với Đại Đế, hôm nay lại soạn lên một bản thần thoại bất hủ".

"Quả thật là một dòng tộc đáng kính", lớp tiền bối kích động, đúng là tre già măng mọc, Thánh Thể lại khiến cho người đời kinh ngạc cảm thán.

"Điều đó... điều đó là không thể nào", trên đỉnh núi, khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tiên trắng bệch, nào còn có dáng dấp khám phá hồng trần, không ngừng lùi lại phía sau, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

"Phượng Tiên, nộp mạng đi!", Diệp Thành gầm lên rung trời, thừa dịp Thích Già bị đánh bay, hắn kéo cơ thể đẫm máu xông về phía Linh Sơn định bắt sống Phượng Tiên.

"Bày trận!", vô số phật tu hét lên, đồng loạt khoanh chân ngồi xuống đất bấm Phật ấn và tụng kinh văn.

Kế tiếp, một tượng Phật tỏa sáng lấp lánh chợt xuất hiện bao phủ toàn bộ Linh Sơn, kia chính là kết giới bảo vệ của Phật gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK