Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A...”, Thượng Quan Ngọc Nhi rít lên chói tai, cũng không biết vì xấu hổ hay quá phẫn nộ mà cô lập tức nhắm tịt mắt, khi mở mắt ra thì tên mặt dày đó vẫn còn ở trước mặt mình.

“Không đùa nữa”, Diệp Thành ho hắng, cuối cùng hắn cũng thu lại ánh mắt nhìn lên trên đỉnh đầu, lúc này đã có không ít tiên thảo được cho vào trong, mỗi một cây tiên thảo đều là vật thượng phẩm mang theo tinh nguyên dồi dào.

Một người là luyện đan sư như hắn sao có thể không biết lão già và bà lão lưng gù kia đang làm gì, đương nhiên là muốn hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi hút hết tinh hoa của tiên thảo vào cơ thể sau đó thì đem hai người bọn họ đi luyện thành đan.

Có bao nhiêu tiên thảo như vậy, Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí, hắn cần dựa vào chúng để thoát thân.

Lần này không thể so với năm xưa, năm xưa có hình nộm Tử Huyên giúp hắn giải phong cấm, lần này hắn không có hình nộm trợ giúp, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, còn tiên thảo chính là hi vọng thoát thân của hắn.

Hiện giờ hắn là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh, một khi đột phá vượt qua ranh giới thì hắn tự nhận có thể dẫn tới thiên kiếp, chỉ cần một đạo thiên kiếp thì mọi thứ đều có thể giải quyết.

Hai Thánh Nhân mà thôi, một cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong như hắn đủ sức đối phó, huống hồ là tiến cấp tới Thánh Nhân.

Thấy Diệp Thành chăm chú hấp thu tiên thảo, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không lên tiếng mắng chửi nữa, cả cơ thể cô nóng ran lên.

Mặc dù Diệp Thành không nhìn nhưng cô vẫn trong trạng thái lộ toàn thân, việc để lộ thân thể trước mặt một nam tu sĩ khác cho dù là tu sĩ thì cũng không thể chấp nhận được, lúc này cô chỉ muốn mau chóng tan biến khỏi thế giới này cho rồi.

Không biết lúc này mà mở phong ấn cho Thượng Quan Ngọc Nhi thì liệu cô có nở nụ cười đầy tình ý của một nữ tử không nữa.

Phía đối diện, Diệp Thành giống như một con súc sinh, hắn điên cuồng hấp thu tinh hoa của tiên thảo, chỉ cần là tiên thảo được cho vào trong thì hắn đều không chối từ, đến cả tiên thảo bay về phía Thượng Quan Ngọc Nhi cũng bị hắn hấp thu sạch sẽ.

Sau khi rất nhiều tiên thảo được cho vào bên trong, khí túc của Diệp Thành tăng lên đáng kể, gần tiến tới Chuẩn Thánh.

Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên không biết tính toán của Diệp Thành, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành mà có phần khó hiểu, sắp chết đến nơi rồi mà còn có hứng hấp thu tiên thảo, có hấp thu nhiều thì cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết.

“Cô đã thành thân chưa?”, Diệp Thành vừa hấp thu tinh thoả vừa liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Liên quan gì đến ngươi”.

“Đừng nóng tính vậy mà”, Diệp Thành toét miệng cười, “dù gì chúng ta cũng cùng chung cảnh ngộ, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có nhau, nói không chừng kiếp sau chúng ta có thể trở thành phu thê nữa”.

“Ai làm phu thê với ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi hắng giọng, trong đôi mắt đẹp rực cháy ngọn lửa.

“Còn ngại nữa”, Diệp Thành hất đầu, há miệng hấp thu toàn bộ linh thảo bay tới, tiếp đó luyện hoá thành dược lực tinh tuý cho nó ngấm vào cơ thể.

Tiếp đó, bên trong lư luyện đan im ắng hơn nhiều, Thượng Quan Ngọc Nhi giống như pho tượng ngồi im tại chỗ.

Cố thực sự cảm thấy ái ngại, chốc chốc nhắm mắt, chốc chốc lại mở mắt, và có lúc vô tình lại nhìn vào cậu nhỏ đang dựng đứng lên của Diệp Thành, mỗi lần nhìn thấy tim cô đều đập thình thịch.

Ở bên ngoài, lão già và bà lão lưng gù kia vẫn đang chăm chú vào việc của mình.

Cả hai người như muốn luyện ra một loại đan dược bá đạo nên thu thập rất nhiều tiên thảo quý giá, nếu đếm số lượng thì cũng phải có hơn vài nghìn loại, nếu kết hợp với người sống mà làm dược dẫn thì không gì quý bằng.

Không biết vì sao mà khi cả hai hợp sức điều tiết ngọn lửa, cho tiên thảo vào trong thì lại vô thức nhìn nhau.

Có thể thấy, bọ họ nhìn ra được gì đó trong ánh mắt của đối phương, đa phần là sự đề phòng, chỉ sợ sau khi hình thành đan dược lại bị đối phương cướp đi, đây có thể coi là viên đan dược dùng để tiến giới, có vai trò quan trọng với bọn họ.

Đây có thể coi là một cảnh tượng hết sức trào phúng khiến người ta không nhìn nổi mà bật cười, cặp đôi tu tiên với nhau lại đề phòng đối phương, thật không biết nên cười vào tâm cơ của bọn họ hay nên cảm khái với sự khốc liệt của thế đạo này.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Cho tới ngày thứ tư, cả hai người mới lần lượt đứng dậy nhìn lư luyện đan rồi lại nhìn đối phương, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn lạnh lùng.

Rầm!

Khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì đột nhiên trên cửu tiêu có âm thanh chấn động vang lên, ngay sau đó, một luồng áp lực trấn áp thiên địa xuất hiện, cho dù với tu vi của bọn họ thì cũng không khỏi run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK