Trời gần sáng, đại quân tiêu diệt cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông đã quay về chín phân điện của Hằng Nhạc Tông bằng những con đường khác nhau.
Không thể phủ nhận lần này ra khỏi tông bọn họ thu hoạch được đáng kể, những tài sản đoạt được từ Chính Khí Điện vô cùng to lớn, còn bảo bối càn quét được ở cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông cũng không hề ít, quan trọng hơn cả là bên trong còn có vài dược liệu cần thiết để luyện chế ra Thiên Tịch Đan.
Về nhà thật tốt!
Vừa quay về Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành liền nhảy lên giường của Sở Linh, hắn mặt dày dụi dụi mặt trên chiếc giường hít hà mùi hương của cô.
“Về rừng trúc đi, a…”, Sở Linh tiến lên trước, còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành thuận tay kéo xuống.
Roẹt!
Ngay sau đó, bộ y phục của Sở Linh đã bị xé toang, tên súc sinh Diệp Thành cứ thế đè lên người cô.
“Ngươi còn mặt mũi không đấy hả?”, Sở Linh đỏ bừng mặt muốn đẩy Diệp Thành ra nhưng lại không thể.
“Cần mặt mũi làm gì chứ”, Diệp Thành cứ thế phát huy thể chất của mình, đôi tay không hề ngoan ngoãn chẳng kiêng dè gì mà vuốt ve qua lại trên người Sở Linh, vừa vuốt ve, cơ thể hắn lại rạo rực cả lên.
Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành chuẩn bị vào trận thì cánh cửa mở ra, một cái đầu xuất hiện, đôi mắt chớp chớp nhìn cảnh tượng trên chiếc giường, và không cần nói cũng biết đó chính là Tịch Nhan.
Nhìn thấy Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác giật giật khoé miệng, nha đầu này đúng là không có thành ý gì cả.
Còn không dậy?
Sở Linh cứ thế đẩy Diệp Thành ra khỏi cơ thể mình, cô vội phất tay lấy ra một cái áo khoác ngoài che đi phần da thịt lộ liễu, khuôn mặt đỏ bừng ban nãy cứ thế lan dần xuống phần cổ.
“Tịch Nhan à, sau này vào trong nhớ gõ cửa, biết chưa?”, so với Sở Linh thì Diệp Thành mặt dày hơn.
“Con gõ rồi”, Tịch Nhan chớp mắt, mặt mày ngây thơ.
“Con gõ rồi sao?”
“Con gõ thật rồi mà”.
“Vậy…vậy có lẽ là do ta chưa nghe thấy”, Diệp Thành gãi tai ho hắng, trong lúc đó hắn thực sự chỉ muốn ném luôn đồ đệ của mình ra ngoài.
“Sư phụ, con cũng là nữ nhân, bên dưới của con cũng có một cái lỗ, có điều là hơi nhỏ, chúng ta cũng có thể song tu mà”, Tịch Nhan ngẩng đầu, đôi mắt to tròn và vẻ mặt ngây thơ nhìn Diệp Thành.
“Ta…”, Diệp Thành há hốc miệng, một tên mặt dày như hắn nghe vậy mà cũng không biết phải đáp lời thế nào, vẫn là câu nói đó, có một đồ đệ thông minh như vậy, mẹ kiếp, đúng là vui.
“Ngươi cút cho ta”, ở bên, Sở Linh không thể nào nghe nổi nữa, cô lập tức nổi cơn tam bành, tung một đạp khiến Diệp Thành bay đi.
“Sư tổ, sao người lại đánh sư phụ?”, Diệp Thành nhì ndt bay đi mà chớp mắt nhìn Sở Linh.
“Hắn đáng bị đánh”, ngực Sở Linh phập phồng, cô trừng mắt nhìn về phía Diệp Thành bay đi, nghĩ lại tình cảnh khó xử mấy lần gần đây khiến cô đỏ bừng mặt.
Woa!
Bên ngoài Diệp Thành ôm mông lồm cồm bò dậy, trong lòng hắn thầm thề độc đó chính là lần tới nếu làm việc thì nhất định phải phong cấm tiểu nha đầu Tịch Nhan lại, đúng là làm hỏng cả chuyện tốt.
Ai yo!
Không lâu sau đó, giọng nói đầy hứng thú vang lên, Hồng Trần Tuyết đi tới, bà ta nhìn Diệp Thành thảm hại từ đầu tới chân rồi mới tặc lưỡi: “Nhìn bộ dạng này là bị đánh rồi?”
“Người có việc gì không?”, Diệp Thành tối sầm mặt nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Đương nhiên rồi”, Hồng Trần Tuyết vẫn thản nhiên như thường, bà ta tìm cho mình một chỗ thoải mái ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp: “Ma Vực năm xưa bị Viêm Hoàng trấn áp xuất thế rồi, theo thông tin báo về thì bọn chúng đang âm thầm liên kết thế lực ở các phương”.
“Ma vực?”, Diệp Thành bất giác cau mày, “Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng trấn áp, Ma Vực bị viêm Hoàng trấn áp, U Minh Địa phủ, bị Nguyệt Hoàng trấn áp, Vu Chú Tộc bị Thái Vương trấn áp, Quỷ Tộc bị Thiên Táng Hoàng trấn áp, Yêu Tộc bị Đông Hoàng trấn áp, Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp, Phệ Hồn Tộc bị Huyền Hoàng trấn áp và Huyết Tộc bị Thần Hoàng trấn áp hiện giờ ngoài U Minh Địa Phủ và Phệ Hồn Tộc đã có bảy tộc xuất thế, đây không phải là một tin tốt đẹp gì cả”.