Nghe vậy, một đám Đại Thánh lập tức nổi giận, không tiếp tục hỏi xem là ai mà trực tiếp đánh sang.
Đám thái tử và công chúa tham gia thịnh hội đều không dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám Đại Thánh bay qua đỉnh đầu mình, đè ép tới mức họ suýt hộc máu.
Người tới không ít. Sau mấy Đại Thánh thì còn có Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương, con số đồ sộ, đông nghìn nghịt, họ bay qua rừng rậm Hồng Hoang, cuồn cuộn nhằm về một hướng.
Thái tử Kim Ô cười, sau đó đuổi kịp. Hiện tại có nhiều cường giả đi theo, hắn ta đã có khí thế, cũng muốn xem đám Diệp Thành sẽ bị chết thảm thế nào.
Rất nhiều thái tử và công chúa cũng theo đuôi, bay lên trời cao mà vẫn không quên nhìn sang Huyền Vũ Vương nấp trong tối, ông thì sao nào? Nhiều trưởng bối nhúng tay vào như thế thì ông có quản hay không?
Huyền Vũ Vương thì hay rồi, vờ như không biết, chỉ lo điêu khắc, trước đó ông ta không quản, hiện tại tất nhiên sẽ không xen vào. Giờ nhúng tay vào thì tộc Huyền Vũ sẽ thành cái mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trời đất rung chuyển, cổ thụ ngã như rạ, không gian hư vô sụp đổ thành từng mảng.
Phía trước, mấy người Diệp Thành thiêu đốt tinh huyết, không dám dừng lại. Đám người kia quá mạnh, họ không có năng lực phản kháng, một khi bị đuổi kịp thì mạng cũng chẳng giữ nổi.
“Mẹ nó, còn chút nữa thôi mà!”, Quỳ Ngưu tức giận mắng suốt dọc đường, cảm thấy không cam tâm: “Lại cho ông đây đánh thêm ba búa thì nhất định sẽ đập chết con chim Kim Ô kia, đúng là vô nghĩa mà”.
“Sống trước rồi tính!”, Diệp Thành truyền âm, muốn mở thiên đạo nhưng không thành công. Tuy hắn thăng cấp thành Thánh Nhân, cũng đã phá bỏ phong ấn của tiên nhãn nhưng không thể nào thi triển độn thân Tiên Luân Thiên Đạo.
“Ở lại đây đi!”, một tiếng quát lạnh vang vọng khắp chư thiên, Phượng Điêu Hoàng đánh tới, di chuyển cả một bước lớn, bàn tay bao trùm tám nghìn trượng trong hư không, mang theo uy áp cấp Đại Thánh, trời cao lập tức sụp xuống.
Đám người Diệp Thành hộc máu, không chịu được uy áp của Đại Thánh mà lần lượt rớt xuống.
Rất nhiều Đại Thánh, Chuẩn Thánh Vương và lão Thánh Nhân đánh tới, bao vây khắp bốn phương.
Đến lúc này, họ mới thấy rõ mục tiêu bị đuổi giết là ai: tiểu công chúa tộc Khổng Tước, thái tử tộc Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Xuyên Sơn Giáp, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư.
Họ biết mấy người này, khi nhìn thoáng qua Diệp Thành thì đôi mày nhíu lại: “Thánh Thể?”
Mấy người Diệp Thành đứng dậy nhưng vẫn bị chèn ép tới mức không thở nổi, hai chân run rẩy muốn quỳ xuống. Đây là sự áp chế tuyệt đối ở chênh lệch tu vi cảnh giới, dù họ đều là thiên kiêu thì cũng khó có thể chống cự.
“Là họ dụ bọn ta tới, còn định giết cả đám bọn ta nữa!”, Tiểu Viên Hoàng không khuất phục.
“Đều do một mình ta làm, họ không liên quan”, Diệp Thành lên tiếng. Hắn ôm hết tội vào người, chỉ cần mấy người Thiên Thương Nguyệt thoát hiểm thôi, hắn vẫn còn át chủ bài để phá giải tình cảnh nguy nan này.
Mà át chủ bài của hắn chính là thiên kiếp. Như lời Huyền Vũ Vương đã nói, hắn là ngoại tộc, tuy vượt qua thiên nhân ngũ suy nhưng vẫn có thiên kiếp khác.
Thiên kiếp này thì chỉ Hoang Cổ Thánh Thể có, khi tiến Thánh, hắn đã phong bế nó.
Không độ thiên kiếp, hắn không phải Thánh Nhân trọn vẹn, Chu Thiên Diễn Hóa cắn trả thì cũng phải chờ sau khi hắn độ thiên kiếp nhưng không biết là hắn có thể áp chế tới khi nào.
“Oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan tới họ”. Diệp Thành ngẩng đầu, ngửa mắt nhìn lên trời.
“Bọn họ đều có phần!”, không đợi đám Đại Thánh mở miệng, một tiếng quát xe lẫn ý cười vang lên, là thái tử Kim Ô. Hắn ta bắt kịp, đang đứng nhìn mấy người Diệp Thành, nhe răng cười.
“Mẹ kiếp!”. Thấy là thái tử Kim Ô, Diệp Thành hận tới nghiến răng. Mẹ nó, chuyện nào cũng có mặt ngươi, nếu biết trước sẽ bị tóm, hắn đã đánh tên này thành tro sớm rồi.
“Các ngươi đều phải chôn theo con của ta!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, nỗi đau mất con làm ông ta mất luôn thần trí, ai cần biết ngươi có phần hay không, toàn bộ đều phải chết.
Nói xong, tên này giơ tay, lại là một chưởng che trời, phá trời hủy đất.
Thấy thế, mấy người Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng tái mặt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay họ sẽ khó lòng thoát được, một chưởng của Đại Thánh, họ không có năng lực chống lại.
Diệp Thành cắn chặt hàm răng, trong mắt là sự điên cuồng, chuẩn bị mở phong ấn thiên kiếp, dùng nó phá vỡ hiểm cảnh.
Nhưng vào thời khắc nguy cơ, không gian bỗng bị một bàn tay lông lá màu vàng xé rách, một thân hình vĩ ngạn bước ra, là một con Đấu Chiến Thánh Viên với hỏa nhãn kim tinh, khí phách bá đạo.
Đấu Chiến Thánh Viên này cũng rất mạnh mẽ, vừa xuất hiện là vung mạnh gậy sắt Ô Kim, đánh vỡ chưởng ấn của Phượng Điêu Hoàng, dù là đạo hạnh Đại Thánh, Phượng Điêu Hoàng cũng bị chấn tới mức phun máu.