“Mặc Sơn thúc thúc, người này là…”, nữ tử mặc đồ tím thu ánh mắt lại rồi nhìn sang người đàn ông trung tuổi.
Nói tới Diệp Thành, ông ta lại hắng giọng: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc tiểu thư, bị ta bắt về, theo như suy đoán của ta thì có lẽ là người của Thị Huyết Điện”.
“Khốn khiếp”, cuối cùng, Diệp Thành cũng phá được phong ấn ở miệng, không đợi nữ tử kia lên tiếng, hắn đã gào lên: “Mẹ kiếp, ta là ân nhân của cô ta, cái mẹ gì mà Thị Huyết Điện”. . truyện kiếm hiệp hay
Sự ồn ào của Diệp Thành khiến nữ tử kia cau mày, đặc biệt là nghe thấy lời nói thô tục của hắn, cô ta càng tỏ vẻ chán ghét.
“Ồn ào”, nữ tử kia còn chưa lên tiếng thì người đàn ông tên Mặc Sơn đã lại lần nữa ra tay, một đạo linh phù được tung ra, dính trên miệng Diệp Thành. Có lẽ sợ Diệp Thành lại lần nữa phá được phong ấn nên ông ta dính hai đạo linh phù.
U…u…!
Diệp Thành ú ớ, hắn muốn chửi thật to nhưng miệng lại bị dính chặt.
“Giải đi, đợi thẩm tra”, người đàn ông trung tuổi khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Diệp Thành đi.
Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới khẽ cau mày: “Mặc thúc thúc, xem ra Thị Huyết Điện muốn thôn tính Thiên Tông thế gia rồi, ra tay giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất định là trận thế không vừa”.
Nghe vậy, Mặc Sơn nắm chặt tay, trên bàn tay hiện rõ đường lôi điện, ông ta lạnh giọng: “Nếu không phải lão tổ có đạo thương thì e rằng Thị Huyết Điện cũng không dám ngông cuồng như vậy”.
“Nơi này không ở lại được lâu, đêm nay phải rút về Thiên Tông thế gia”.
“Giờ ta đi chuẩn bị”.
………
Đây là một trụ đá bằng đồng màu xanh to dị thường, bên trên có khắc đầy phù văn, còn Diệp Thành bị cột lại trên đó, hắn bị tiên thừng trói lại, miệng bị chú ấn phong ấn, toàn thân bị dính mười mấy đạo phong ấn phù.
Từ khi bị bắt tới giờ đã ba canh giờ trôi qua. Thế giới nhỏ bé này không hề yên bình, bóng người đi qua đi lại rất nhiều, vả lại trông có vẻ bận rộn, thế nhưng không một ai đoái hoài tới hắn.
“Lần tới không có việc thì ông đây không bao giờ cứu người, nếu cứu thì cứ chặt tay ta đi”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, nếu không phải vì cứu một nữ tử thì hắn cũng không đến mức dính vào bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy, không những bị đối xử tệ bạc, mà còn bị cột vào trụ đá lạnh lẽo thế này.
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng hết lần này tới lần khác phá phong ấn.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là sợi tiên thừng màu bạc kia hết sức dị thường, phong ấn linh lực của hắn, chân hoả và thiên lôi cũng không thể ra khỏi đan hải, đến cả bí pháp phân thân và Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng bị cấm cố.
Gừ, gừ…
Nói tới Diệp Thành, ông ta lại hắng giọng: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc tiểu thư, bị ta bắt về, theo như suy đoán của ta thì có lẽ là người của Thị Huyết Điện”.
“Khốn khiếp”, cuối cùng, Diệp Thành cũng phá được phong ấn ở miệng, không đợi nữ tử kia lên tiếng, hắn đã gào lên: “Mẹ kiếp, ta là ân nhân của cô ta, cái mẹ gì mà Thị Huyết Điện”. . truyện kiếm hiệp hay
Sự ồn ào của Diệp Thành khiến nữ tử kia cau mày, đặc biệt là nghe thấy lời nói thô tục của hắn, cô ta càng tỏ vẻ chán ghét.
“Ồn ào”, nữ tử kia còn chưa lên tiếng thì người đàn ông tên Mặc Sơn đã lại lần nữa ra tay, một đạo linh phù được tung ra, dính trên miệng Diệp Thành. Có lẽ sợ Diệp Thành lại lần nữa phá được phong ấn nên ông ta dính hai đạo linh phù.
U…u…!
Diệp Thành ú ớ, hắn muốn chửi thật to nhưng miệng lại bị dính chặt.
“Giải đi, đợi thẩm tra”, người đàn ông trung tuổi khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Diệp Thành đi.
Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới khẽ cau mày: “Mặc thúc thúc, xem ra Thị Huyết Điện muốn thôn tính Thiên Tông thế gia rồi, ra tay giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất định là trận thế không vừa”.
Nghe vậy, Mặc Sơn nắm chặt tay, trên bàn tay hiện rõ đường lôi điện, ông ta lạnh giọng: “Nếu không phải lão tổ có đạo thương thì e rằng Thị Huyết Điện cũng không dám ngông cuồng như vậy”.
“Nơi này không ở lại được lâu, đêm nay phải rút về Thiên Tông thế gia”.
“Giờ ta đi chuẩn bị”.
………
Đây là một trụ đá bằng đồng màu xanh to dị thường, bên trên có khắc đầy phù văn, còn Diệp Thành bị cột lại trên đó, hắn bị tiên thừng trói lại, miệng bị chú ấn phong ấn, toàn thân bị dính mười mấy đạo phong ấn phù.
Từ khi bị bắt tới giờ đã ba canh giờ trôi qua. Thế giới nhỏ bé này không hề yên bình, bóng người đi qua đi lại rất nhiều, vả lại trông có vẻ bận rộn, thế nhưng không một ai đoái hoài tới hắn.
“Lần tới không có việc thì ông đây không bao giờ cứu người, nếu cứu thì cứ chặt tay ta đi”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, nếu không phải vì cứu một nữ tử thì hắn cũng không đến mức dính vào bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy, không những bị đối xử tệ bạc, mà còn bị cột vào trụ đá lạnh lẽo thế này.
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng hết lần này tới lần khác phá phong ấn.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là sợi tiên thừng màu bạc kia hết sức dị thường, phong ấn linh lực của hắn, chân hoả và thiên lôi cũng không thể ra khỏi đan hải, đến cả bí pháp phân thân và Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng bị cấm cố.
Gừ, gừ…