Cuối cùng sương mù cũng tan đi, từng bóng người mặc áo đen, khoác áo choàng đen xuất hiện trong tầm mắt bọn chúng giống như sát thần bóng đêm, thần quang bao quanh cơ thể, ý chí chiến đấu ngút ngàn.
To gan!
Viêm Ma Quân chợt giận dữ quát lên, dường như đã nhìn ra là ai đang tấn công.
Không ngờ lại lén tới đây!
Cửu U Ma Quân lạnh lùng quát, vẻ mặt hung dữ đáng sợ.
Giết cho ta!
Địa Ma Quân đã vung sát kiếm lên, chỉ vào quân viễn chinh của Đại Sở.
Sau đó, đại quân Thiên Ma bắn ra hàng trăm triệu thần mang như biển, muốn giết phía Diệp Thành ngay tại chỗ.
Thúc Địa Thành Thốn!
Hoá Vũ Vi Trần!
Dịch Thiên Hoán Địa!
Ngay lập tức, phía Diệp Thành đều thi triển bí thuật, hoặc là bước qua hư thiên, hoặc là di chuyển vị trí để tránh những tia thần mang ấy.
Phụt! Phụt! Phụt!
Nhưng vẫn có huyết hoa nở rộ, những cảnh giới Chuẩn Thiên với sức chiến đấu bình thường lập tức bị bắn thành tro bay, đến linh hồn cũng không tránh khỏi bị tổn thương.
Thắng thì sống! Thua thì chết!
Diệp Thành hét lớn, cầm Huyết Linh Thần Đao xông lên phía trước, dùng đao mở ra một con đường máu.
Giết!
Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên ở bên trái, Âu Dương Vương và Đao Hoàng ở bên phải, các vị vương vọt qua hư thiên, chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên theo sát phía sau, liên tục có binh tướng Thiên Ma hoá thành hư vô.
Giết!
Đại quân Thiên Ma ùn ùn kéo đến áp đảo bầu trời.
Phụt! Phụt! Phụt!
Hai bên giao chiến, máu nhuộm đỏ cả đất trời, không ngừng có người rơi xuống hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên thương khung.
Cảnh tượng này rất bi thảm, tuy quân viễn chinh của Đại Sở đều là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng số lượng lại bị áp đảo tuyệt đối, đánh được tới đây, số người sau lưng Diệp Thành liên tục giảm xuống rất nhanh.
Giết!
Sau một tiếng hét lớn, tiếp đó là một tiếng nổ như sấm.
Lão bối cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở tự nổ cơ thể, kéo theo hàng chục nghìn binh tướng Thiên Ma cùng xuống Hoàng Tuyền.
Giết!
Có người đi đầu, tiếp theo lại có cảnh giới Chuẩn Thiên khác tự nổ, họ đều là người đã hết thọ nguyên, thân mang trọng thương, tự nổ là điều duy nhất họ có thể làm cho Đại Sở trước khi chết.
Từ trên hư thiên nhìn xuống, từng đoá huyết hoa lộng lẫy nở rộ trong vùng biển đen kịt của đại quân Thiên Ma.
Nhìn thấy cảnh này, bảy đại ma quân của Thiên Ma đều cau mày.
Chúng có thể nhìn ra được đám điên này tới rồi không có ý định quay về, định làm con đường chất đầy máu xương đây mà!
Đương nhiên chúng không phải kẻ ngốc, biết mục đích điên cuồng tấn công lần này của Diệp Thành là ma trụ, với khả năng đoán định của chúng cũng không khỏi bàng hoàng trước hành động của tu sĩ Đại Sở.
Mở!
Trên chiến trường đẫm máu, từng đạo hào quang phóng thẳng lên trời.
Đó là từng tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở huyết tế linh hồn và thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu đỉnh phong, đúng là họ không có ý định sống sót trở về, càng không có ý định để lại đường lui cho mình.
Chặn chúng lại!
Ma tướng thứ nhất dưới trướng Phong Ma Quân nổi giận gầm lên, điên cuồng vung sát kiếm.
Ù!
Giây tiếp theo, một cây chiến mâu đen như mực từ hư thiên phía Nam phóng tới, đâm xuyên qua đầu ông ta, ghim chết trên hư thiên.
Giết!
Người ra tay là Diệp Thành, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, vung ra một chưởng nghiền chết hàng nghìn Thiên Ma, tiếp đó hắn lại vung Huyết Linh Thần Đao mở ra một con đường máu. Thái Hư Cổ Long theo sau thi triển bí thuật Thái Hư, kéo dài con đường máu của Diệp Thành cả chục nghìn trượng. Sau nữa là phía Tử Huyên, họ cũng đồng loạt dùng bí thuật cấm kỵ, một đạo hào quang thô to đâm xuyên cả một đường.
Ù!
Chư vương các đời ngự động sát khí, để bảo vệ mọi người, họ mạnh mẽ chặn lại sự tấn công của Thiên Ma hai bên hông.
Ù!
Các ma tướng của Thiên Ma cũng đồng loạt ngự động sát khí và sát trận, bắn ra thần mang huỷ thiên diệt địa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Tu sĩ quân viễn chinh của Đại Sở bị bắn trúng, thoáng chốc hồn bay phách tán.
Giết!
Diệp Thành gào thét rung chuyển bầu trời, xông lên phía trước, Huyết Linh Thần Đao không chút ngần ngại, thoải mái chém giết, binh tướng Thiên Ma không ai có thể ngăn cản bước chân hắn, sau lưng hắn trải đầy núi thây biển máu.
Tu sĩ quân viễn chinh của Đại Sở lần lượt ngã xuống, máu và nước mắt làm mờ mắt họ.
Nhưng họ không có thời gian để đau đớn, thậm chí không có thời gian quay lại nhìn, sự hy sinh của những người đó trải đường cho họ tới gần ma trụ hơn, mà con đường đó được trải bằng chính máu và xương của những người đã ngã xuống kia.
Ma trụ chọc trời!
Diệp Thành nhìn hầm hầm hư thiên phía Bắc, nước mắt và máu ngập tràn trong mắt, hắn vẫn nhìn chằm chằm ma trụ.
Giết!
Lại là một tiếng hét kinh thế khác, hắn vung đao chém chết một ma tướng, sau đó một bước Súc Địa Thành Thốn đi được cả mấy nghìn trượng.
Chết đi!
Ba ma tướng nhào tới, hợp lực điều khiển một chiếc lư đồng màu máu, lăng thiên ấn xuống.
Cút!
Diệp Thành gầm lên giận dữ, một đao chém bay lư đồng màu máu đó, ba ma tướng đều bị đẩy lùi.
Thái Hư Cổ Long từ sau xông đến, một kiếm chém chết một ma tướng.
Chư vương lập tức tới nơi, mở đường cho đám người phía sau, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng bay đến, xử lý luôn hai ma tướng đang cản đường phía trước.