Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, sát khí lạnh lẽo xuất hiện, lấy Diệp Thành làm trung tâm, mỗi một tấc trời đất đều bị đóng băng thành băng với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Đám người Quỳ Ngưu đều nhíu mày, loại sát khí trần trụi này bắt nguồn từ linh hồn, lạnh băng đến mức khiến linh hồn người khác run lên, rất nhiều người biến sắc, không khỏi rùng mình.

Người mặc áo bào đen và đeo mặt nạ Quỷ Minh là ai? Tại sao lại để lộ sát khí như thế?

Người đẫm máu bị ném lên võ đài vừa rồi là ai? Là ai đã ném người đó lên võ đài?

Người xung quanh đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết Man Sơn là ai, không biết Diệp Thành là ai, càng không biết đã xảy ra chuyện này, chỉ trong thoáng chốc bầu không khí nhộn nhịp, sục sôi đã trở nên căng thẳng, áp lực.

Chiếc mặt nạ Quỷ Minh của Diệp Thành nứt ra, bị sát khí nghiền nát thành tro tàn, để lộ gương mặt của hắn. Người nhìn thấy đều đứng bật dậy: “Hoang… Hoang Cổ Thánh Thể?”

“Là Diệp Thành, hắn vẫn còn sống?”, nhiều người đều sững sờ, mặt lộ ra vẻ khó tin: “Nghe nói Thánh Thể đã bị chôn vùi trong di tích viễn cổ, sao hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ là nhìn nhầm?”

“Mạng của Hoang Cổ Thánh Thể cứng đấy, bên ngoài thành cổ Đông Hoang, mấy mươi Đại Thánh đều không giết được hắn, xem ra lần này hắn lại thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, lừa gạt người đời”, có người thở dài.

Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, bình tĩnh đến mức dọa người, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên áo bào màu bạc, hắn nhìn thấy rõ người ném Man Sơn lên võ đài lúc nãy là thanh niên áo bào bạc đó.

Lúc Diệp Thành nhìn sang, thanh niên đó đang nằm nghiêng trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, khóe môi cong lên, cười thích thú nhìn vào mắt Diệp Thành: “Không cần nghi ngờ nữa, đây là kiệt tác của ta, ta rất nhân từ, giữ lại cho hắn một mạng”.

Diệp Thành không nói một lời, chậm rãi đứng dậy, giao Man Sơn đã bất tỉnh cho Thiên Thương Nguyệt, tà khí trào ra từ trong cơ thể đẩy Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng xuống khỏi vân đài.

Thanh niên áo bào bạc đứng lên, lộ ra hai hàng răng trắng trong ánh nhìn của hắn: “Ngươi thích món quà lớn lần này nhỉ, đây là cái giá đau đớn cho việc đã đắc tội với muội muội Phượng Tiên Nhi”.

“Phượng Tiên Nhi? Công chúa tộc Phượng Hoàng?”, thanh niên áo bào bạc nói thế, tiếng bàn luận lại vang lên.

“Cô ta cũng đến à? Xem ra tộc Phượng Hoàng không được mời tham gia đại hội Vạn Tộc!”, có người nhỏ giọng nói, vô thức liếc nhìn xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Phượng Tiên Nhi của tộc Phượng Hoàng.

“Nếu là có liên quan đến Phượng Tiên Nhi thì đã rõ ràng quá rồi”, có người xoa cằm: “Thanh niên áo bào bạc đến từ tộc Cửu Đầu Điểu, có quan hệ mật thiết với tộc Phượng Hoàng, hắn muốn trút giận cho Phượng Tiên Nhi nên mới ra tay với bạn cũ của Diệp Thành, nguyên nhân của sự việc hẳn là như thế”.

“Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu!”, Thái tử Kim Ô ở một bên lạnh nhạt khẽ cười, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt màu vàng kim hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ta cũng nhúng tay vào chuyện này, cũng là người tham dự.

Chính hắn ta đã nói với Cửu Đầu Điểu… Diệp Thành đang ở Nam Vực, cũng chính hắn ta đã bắt Man Sơn, dường như hắn ta đã biết mối quan hệ của Diệp Thành và Man Sơn, cũng nghĩ rằng Diệp Thành sẽ đến tham gia đại hội Vạn Tộc này với Thiên Thương Nguyệt, tình hình đã đến mức này, chẳng không khác với những gì hắn ta nghĩ là bao.

“Nào, để ta xem thử Hoang Cổ Thánh Thể có phải vô địch ở cùng cấp bậc hay không!”, Cửu Đầu Điểu bật cười, một bước bay lên trời, giương đôi cánh phượng, khí thế che trời lấp biển.

Hắn ta là Chuẩn Thánh, nhưng có khí huyết dồi dào và huyết mạch bá đạo, mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, hơn nữa hắn ta còn tự cho rằng mình mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, nếu không hắn ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với Hoang Cổ Thánh Thể.

“Ngươi cũng cần phải trả giá đau đớn cho hành động ngày hôm nay”, Diệp Thành tiến một bước phá tan tầng mây bước thẳng vào bầu trời, lời nói thanh tao, cực kỳ uy nghiêm và lạnh lùng, nhìn thế gian bằng “nửa con mắt”.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Cửu Đầu Điểu cười nhạo, sấm sét cuồng bạo, chém một chưởng xuống.

Ánh mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, một bước lui về sau một tấc, thoáng chốc đã tránh khỏi một chưởng đó.

Cửu Đầu Điểu biến sắc, cho đến khi gặp được Thánh Thể mới cảm nhận được sự kỳ lạ của nó, chỉ riêng thân pháp này đã kinh người, với nhãn lực và đạo hạnh của hắn ta thì vẫn không bắt được hình bóng của Diệp Thành.

Đợi khi hắn ta phản ứng lại, mọi chuyện đã muộn rồi, chỉ trong tích tắc Diệp Thành đã vòng qua sau lưng hắn ta, một tay nắm lấy cánh của con phượng hoàng chín đầu, xé nát chúng, máu tuôn ra.

“Tên chết tiệt!”, Cửu Đầu Điểu tức giận quát, lập tức xoay người, tay nắm lấy thần thông đánh ra một chưởng.

Diệp Thành tung ra kim quyền đỡ đòn, chín đạo Bát Hoang lập tức hợp nhất làm một, một quyền áp đảo, nghiền nát, tay chân của Cửu Đầu Điểu nổ tung, cả cánh tay cũng đứt gãy, xương cốt máu thịt bay khắp trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK