Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành không thể càn quét kỳ trân dị thảo nhưng nhìn cho sướng mắt cũng được mà, suốt chặng đường, hắn cứ nhìn ngang nhìn dọc, chỉ số dược liệu ở hai bên cầu thang bằng đá thôi cũng đủ khiến hắn hâm mộ.

Diệp Thành đã nhìn thấy điểm cuối của cầu thang đá ở phía trước, lúc này hắn mới không nhìn nữa, tiến nhanh lên phía trước, chỉ cần bước qua nấc thang cuối cùng đó thì có thể nhìn thấy động phủ, cũng như Côn Bằng đang ở bên trong động phủ.

Nhưng ước mơ thì luôn đẹp còn thực tế lại rất tàn khốc, điểm cuối của cầu thang không phải không có người canh giữ, đó là thị vệ của thái tử Côn Bằng, hai trưởng lão của tộc Côn Bằng, cả hai đều là Thánh Vương.

Hai Thánh Vương Côn Bằng vốn đang nhắm mắt ngồi thiền, khi phát hiện có người lại gần thì liền mở mắt ra, nhận thấy là cửu hoàng tử của tộc mình thì mới bình thản nói: “Thái tử bế quan luyện hóa Kim Thiền, không được làm phiền”.

“Ta là Cửu hoàng tử của Côn Bằng, các ngươi không nhận ra ta là ai sao?”, Diệp Thành liền hét lên.

“Bọn ta chỉ biết có thái tử thôi”. Hai Thánh Vương Côn Bằng vẫn nói với giọng bình thản, không hề xem Diệp Thành ra gì, cũng không mắc lừa Diệp Thành, càng không có ý định để Diệp Thành vào đó.

“Hai ngươi cũng trung thành lắm”. Diệp Thành tối sầm mặt, ánh mắt thoáng vẻ băng lạnh.

“Chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi”. Vẻ mặt của hai Thánh Vương Côn Bằng lạnh lùng, đứng chặn ở cửa như hai môn thần, có vẻ như dù cho Côn Bằng Hoàng có đến thì họ vẫn cứ không nể mặt, vẫn cứ ngông như vậy.

“Ta có việc gấp, tránh ra!”. Diệp Thành hét lên lạnh lùng, định xông đại lên.

“Thái tử có lệnh, trước khi ngài ấy xuất quan, không ai được phép lên đó”. Hai Thánh Vương nói với giọng lạnh lùng hơn, còn để lộ cả uy áp Thánh Vương: “Cửu hoàng tử, đừng tự chuốc khổ”.

“Ta… thích hai ngươi rồi đấy”. Diệp Thành bị chặn lại suýt chút hộc máu, còn có thể làm thế này nữa sao?

“Lão Cửu, cho hoàng huynh chút thời gian, đợi một chút sẽ xong ngay thôi”. Tiếng cười nham hiểm vang lên từ phía đỉnh núi, cười với vẻ bỡn cợt, đó là giọng của thái tử Côn Bằng.

“Hoàng huynh, ta thật sự có việc, ta…”

“Bảo đệ đợi thì hãy đợi đi”. Diệp Thành vẫn chưa nói dứt câu thì đã bị thái tử Côn Bằng cắt ngang, giọng điệu có vẻ rất khó chịu, hay nói cách khác, đây là đang ra lệnh cho hắn.

Chỉ một câu nói đã khiến ánh mắt Diệp Thành thoáng qua sự băng giá, hắn bỗng muốn xông lên ngay lập tức.

Nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất, đây là sào huyệt của tộc Côn Bằng, có Chuẩn Đế và cả Cực Đạo Đế Binh trấn giữ, nếu tùy tiện hành động thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết ngay.

Hắn không nói thêm gì nữa mà quay đầu ngồi xuống thềm đá, càng ở thời điểm quan trọng thì càng phải bình tĩnh, không thể vì bốc đồng mà mất mạng vô cớ ở đây.

Hai Thánh Vương Côn Bằng cũng ngồi xuống, liếc Diệp Thành một cái rồi lại giả vờ ngủ say.

Hai người họ biết rất rõ, thái tử Côn Bằng là vua Côn Bằng tương lai, Cửu hoàng tử sao có thể bì lại được, trung thành với thái tử tức là trung thành với Côn Bằng Hoàng, đấy mới là chỗ dựa vững chắc.

Diệp Thành chẳng còn cách nào khác, đứng ngẩn ra ở đấy, hắn rất muốn chửi thề, vượt bao sóng gió đến nơi này nhưng lại bị bị lật thuyền ngay trong con mương nhỏ, sự cố này làm hắn đau trứng thật sự.

Lại nói về bên kia, chỗ Thái Sơn Nam Vực, nơi ấy vẫn đông nghịt người, trước sự chứng kiến của mọi người, phân thân của Diệp Thành vẫn rất chuyên nghiệp, nó đứng trên đỉnh núi bình thản đếm từng viên nguyên thạch.

Những người xung quanh cứ trơ mắt mà nhìn, từ xa xôi chạy đến chỉ để nhìn người ta đếm tiền thôi.

Sắc mặt của mấy người Côn Bằng Hoàng đều rất khó coi, nhưng họ cũng không thúc giục, ai cũng dùng bí pháp tìm kiếm bản gốc Diệp Thành, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không có kết quả, giận đến run cả người.

“Lão phu đã đánh giá cao hậu bối của Côn Bằng rồi”. Lúc mọi người đang hết cách thì có một tiếng cười nham hiểm, ma mị vang lên, không biết bắt nguồn từ đâu, cũng không biết là do ai truyền âm đến.

“Ai?”, Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh ngoảnh đầu lại, nheo mắt nhìn quanh bốn phía.

“Giúp các ngươi một lần, xem như là một món nợ ân tình, sau này phải trả lại”. Giọng nói ma mị, vẫn chưa nói hết câu thì đã có một luồng tiên quang thấp thoáng nhập vào trong cơ thể của Côn Bằng Hoàng.

Cơ thể Côn Bằng Hoàng run nhè nhẹ, đôi mắt xa xăm bỗng lóe lên ánh sáng huyền diệu, hay nói cách khác là một loại bí pháp bất thế, có thể giúp Côn Bằng Hoàng nhìn thấu tất cả mọi ảo ảnh.

Các Đại Thánh Côn Bằng nhận ra điều bất thường, liếc nhìn hai mắt của Côn Bằng Hoàng thì thấy bên trong có một luồng sáng sắc bén lóe lên, dường như không cần phải hỏi họ cũng biết được đó là bí pháp gì.

Côn Bằng Hoàng chẳng nói gì, làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc nhìn lên bầu trời thật nhanh mà không ai phát giác, rồi chính xác tìm ra được một bóng người mặc áo đen giữa dòng người tấp nập.

Ông ta biết luồng sáng huyền diệu trước đó đến từ người áo đen kia, là một Chuẩn Đế chân chính, hay nói đúng hơn là một lão tổ của một tộc trong vạn tộc ở Nam Vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK