“Cậu chủ biết chuyện tối hôm qua, cũng biết đã làm phiền cậu Lâm, cho nên bảo tôi tới một chuyến. Tiền mà hôm qua cậu Lâm trả, đây là ba trăm triệu, cậu chủ nhà tôi nói người phụ nữ của mình không cẩn thận gây phiền phúc, cậu ấy nên chịu chứ sao để cậu Lâm tốn kém được.”
Ngôn Hải nghe vậy thì không khỏi tức giận đến sắc mặt tái đi. Cái chú ba Cố này nói chuyện sao cay độc như vậy, ba trăm triệu cũng trả lại cho mình, hay là đến đây để giương oai giễu võ!
Ngôn Hải cũng tích cực nói: “Chú ba đúng là khách khí, tôi và Minh Tâm có ba năm tình bạn, chẳng lẽ lại không bằng được ba trăm triệu ít ỏi này sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, cậu chủ nhà tôi nói rồi, anh em ruột cũng còn phải tính toán rõ ràng với nhau cơ mà.”
Ngôn Hải nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, chú ba Cố này sao lại có suy nghĩ giống với Minh Tâm như vậy?
Đi mà tính toán với anh em ruột nhà anh ta ấy.
“Cậu chủ nhà ông nếu như thật sự quan tâm Minh Tâm thì sẽ không qua một đêm mới xuất hiện!”
“Thật ra nếu cậu Lâm đây không ra mặt thì ông già như tôi cũng nên lên sàn. Ngược lại là cậu Lâm đây dã cướp mất cơ hội thể hiện của tôi rồi. Cậu chủ nhà tôi vì công việc nên ở nước ngoài xa xôi, nhưng trong lòng vẫn quan tâm cô Tâm, đã sớm sắp đặt mọi thứ ở Đà Nẵng rồi, sẽ không để cho cô Tâm chịu chút tủi thân nào. Đúng không cô Tâm?”
Chú An mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm tin tưởng những lời này tuyệt đối.
Cô làm cái gì, dường như Cố Gia Huy đều biết, vậy cô gặp nạn ở quán bar hôm qua, anh không có khả năng không biết.
“Cố Gia Huy còn nói gì nữa không ạ?”
“Cô Tâm ngủ một đêm, cậu chủ lo lăng một đêm, cậu chủ không biết cô Tâm đã tỉnh chưa, sợ quấy rầy cô cho nên mới bảo tôi tới xem thế nào, nhân tiện cảm ơn ân tình của cậu Lâm. Tiền này cậu vẫn nên cầm, nếu không tôi lại phải tới nhà họ Ngôn một chuyến để cảm ơn ông Ngôn, như vậy phiền phức biết bao.”
“Vậy ông cứ tới tìm bố tôi đi.”
Ngôn Hải tức giận đứng lên, trực tiếp bước nhanh ra ngoài.
Rõ ràng là anh ta kịp thời đuổi tới cứu được người, lại thành xen vào việc của người khác.
Cái tên chú ba Cố này đúng là khinh người quá đáng.
Hứa Minh Tâm nhìn Ngôn Hải bị chọc tức mà đi, không khỏi có chút đau đầu.
“Chú An, chú làm đàn anh của cháu tức giận bỏ đi rồi.”
“Tốt quá, cậu chủ sẽ thưởng thêm cho tôi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, đầu càng đau hơn.
“Cô Tâm, cô một mình bên ngoài, cậu chủ không yên tâm, vẫn nên trở về với tôi đi.”
“Cháu ở ký túc xá rất tốt, chờ Cố Gia Huy về rồi nói sau đi. Cháu gọi điện thoại cho anh ấy trước đã.”
Cô bấm số điện thoại của Cố Gia Huy, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Em tỉnh rồi à?”
Cố Gia Huy vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt đó để nói chuyện, nhưng vẫn giấu một tia mệt mỏi.
Hứa Minh Tâm có chút đau lòng, hỏi: “Ngủ không ngon à?”